"Cậu ——"
"Đương nhiên, không phải là không nên đi đến bước kia." Mục Thiên Dương cười
như có như không nhìn bà "Bà ngoại cũng là muốn Uyển Tình được hạnh phúc thì cần gì phải canh cánh trong lòng, chính tụi cháu cũng đâu có để ý
đến chuyện cũ đâu? Cháu biết thật ra là bà đau lòng Uyển Tình, lo lắng
cháu về sau đối xử với cô ấy không tốt. Vì làm cho bà ngoại yên tâm nên
cháu nguyện ý đợi vài năm nữa, cho bà nhìn xem cháu đợi hay không đợi
được, có phải cũng giống như hiện tại hay không."
Kim lão phu nhân không ngừng thở dốc, phẫn nộ đến nỗi đập bàn: "Cậu kẻ điên này!"
Mục Thiên Dương nhìn bàn tay đầy nếp nhăn của bà liền có chút trố mắt, bà
đã tám mươi mấy tuổi đời rồi, không nên có khí lực lớn như vậy nha? Vả
lại, không ngừng đập bàn như vậy liền giống như một tiểu cô nương cáu
kỉnh. Xem ra, tính cách của bà thực sảng khoái.
Kim lão phu nhân
ngẩng đầu nhìn anh, lại vỗ bàn: "Ta vốn là không tính đem hai đứa làm gì cả! Ta thật có thể đem hai đứa hủy cho không thành được hay sao? Ta
cũng không phải già rồi mà hồ đồ! Cậu...cậu.. cậu. . . . .Cậu chờ đó cho ta! Ta vốn nghĩ sang năm cho hai đứa kết hôn! Ta mất hứng rồi, hơn hai
năm nữa! Cũng không quá đáng!"
Mục Thiên Dương hơi dừng lại một
chút, trước tiên là buồn bực, tiếp theo lại vui vẻ gật đầu. Đều là bà
đang nói, ai biết bà có thể vẫn bất mãn với mình hay không, sẽ không cho Uyển Tình kết hôn đi?
Hiện tại đã nói thì minh bạch rồi, bà biết mình quyết tâm, còn mình cũng biết quyết định của bà, cho dù không có
ngăn cách. An tâm chuẩn bị hôn lễ đã, nói không chừng lão thái thái vừa
lòng, đột nhiên giảm hình phạt cho anh thì sao? Dù sao lão thái thái này là Đổ Thần, khẳng định sẽ không ra chiêu bài như lẽ thường.
Những ngày tiếp theo sau đó, ngoại trừ không kết hôn thì Mục Thiên Dương kỳ thật rất dễ chịu.
Anh mỗi ngày đi làm, tan tầm thì đến Kim gia. Hai cái đứa nhỏ bị mọi người
tranh giành ôm, đã không dính Uyển Tình như vậy nữa, tất nhiên phúc lợi
của anh liền trở nên tốt hơn hẳn. Có đôi khi anh còn mang Uyển Tình qua
đêm ở Y Toa Bối Lạp, đem đứa nhỏ giao cho Kim lão phu nhân hoặc Mục lão
gia, sau đó hưởng thụ thế giơi của hai người.
Mục lão gia và Kim
lão phu nhân đã đạt thành hiệp nghị, để cho Uyển Tình mang theo hai đứa
nhỏ ở lại Kim gia ngụ một, hai năm, sau khi hôn lễ xong xuôi thì mới bàn trở về Mục gia. Ông luyến tiếc cháu cố nên cũng không đi, nhưng thời
gian dài ở Kim gia quấy rầy thì lại không tốt, liền ngay thuê một tiểu
đình viện thanh tao nhã nhặn ngay gần đấy, rồi để cho Ngô Nhã và người
hầu cũng chuyển lại đây, bình thường đi đi lại lại khắp nơi, hội họp
những ông bạn già, cùng uống trà, cùng câu cá. . . . . . Ngẫu nhiên cũng đem bọn nhỏ đến ngủ qua đêm.
Uyển Tình và anh em Mục Thiên Dương cũng thường đi tới gặp ông, nhưng thật ra thì ông rất tự tại. Lại bởi
vì mỗi ngày cùng Kim lão phu nhân đấu võ mồm, nhìn từng chi tiết hôn lễ
hiện ra, riêng mình thìsinh long hoạt hổ, tinh thần tăng gấp trăm lần,
thật giống như trẻ ra mười tuổi! Bọn thanh niên tiểu bối nhìn ông như
vậy kì thực lại rất yên tâm.
Thiên Tuyết nói: "Ông nội mình sống
lâu đên trăm tuổi cũng không thành vấn đề! Đến lúc đó Đinh Đinh Đương
Đương đều lớn lên, cũng mang bạn trai, bạn gái về nhà, thật là nhiều náo nhiệt a ~"
Mục Thiên Dương liên tưởng đến ông nội hơn trăm tuổi, quả thực đáng giá chờ mong, trong lòng có điểm rục rịch, nghĩ hiện tại
nên trù tính tốt một phen, đến lúc đó liền long trọng chúc mừng! Bất quá vừa nghe đến Đinh Đinh muốn tìm bạn trai, lòng anh liền không thư thái, nhất thời trở nên thực rối rắm.
Rối rắm một hồi anh liền nổi
giận trừng mắt với Thiên Tuyết: "Chỉ biết nói đến người khác, em thì
sao? Em mấy chục tuổi đầu rồi, bạn trai đâu?"
Mục Thiên Thành lập tức dò xét nhìn cô, lỗ tai dựng lên.
Thiên Tuyết nói: "Các anh bản sự lớn như vậy mà còn điều tra không được sao?"
"Thật sự có thể điều tra?!" Mục Thiên Thành thốt ra. Vậy anh nhất định phải đem mười tám đời tổ tông của đối phương đều đào ra!
"Anh dám!" Thiên Tuyết rống to.
Mục Thiên Dương thở dài: "Được rồi được rồi. . . . . . Chính em tự xem lại
mình đi, chờ đến khi ông nội nhớ tới thì liền an bài đối tượng thân cận
cho em đó ."
"Ông nội hiện tại tâm tư đều ở trên người của anh
đấy, trước khi anh cử hành hôn lễ thì ông tuyệt đối không có thời gian
quản em đâu!"
"Khi nào thì kết hôn a?" Mục Thiên Thành hỏi.
Mục Thiên Dương liếc Uyển Tình một cái. Uyển Tình nói: "Ông nội đang thương lượng cùng bà ngoại , đoán chừng là cuối tháng sáu
sang năm."
"Lúc trước em cùng Trâu tranh chuẩn bị có nửa năm thôi, còn hai người lại muốn chuẩn bị tới một năm rưỡi?"
Thiên Tuyết nói: "Bởi vì anh là giả, bọn họ là thật sự!"
Qua một tháng, cuộc sống của mọi người ở thành phố C liền trở nên có quy luật.
Uyển Tình khi mới bắt đầu thì cảm thấy rất nhàm chán, cả ngày không có việc
gì làm, có chút không tìm thấy mục tiêu của mình. Cùng Mục Thiên Dương
đi ra ngoài xã giao hơn hai lần, cũng không phải trường hợp lớn lao gì,
chỉ là cùng giám đốc các doanh nghiệp ăn cơm riêng, nhưng cô vẫn không
được tự nhiên. Sau thì công ty tổ chức hôn lễ lục tục đưa tới các thứ
cho cô xem xét nên cô liền bắt đầu cho việc chuẩn bị hôn lễ của mình,
cuối cùng thì cũng có việc để làm.
Vốn ban đầu nghĩ rằng kết hôn
rất đơn giản, không nghĩ tới muốn cử hành hôn lễ là lại phức tạp như
vậy, nào là áo cưới, giầy, trang sức, khách sạn. . . . . Mỗi một quyết
định đều phải được cô dâu mới gật đầu.
Ngược lại Mục Thiên Dương
cũng không quản, miễn sao cô thích là được rồi, anh chỉ phụ trách ra
tiền, thời điểm anh nên xuất hiện thì xuất hiện.
Uyển Tình ngoại
trừ việc chuẩn bị hôn lễ thìchính là dẫn theo hai đứa bé, ngẫu nhiên
cùng đám người Tiếu Tiêu đi dạo phố, uống trà.
Cuối tuần Tháng
sáu là sinh nhật của hai đứa nhỏ, tất cả mọi người đều thực hưng phấn.
Hai đứa trẻ kia ngược lại không hiểu, chỉ thấy từng đống từng đống đồ
vật xinh đẹp xuất hiện ở trong nhà, vui vẻ vô cùng.
Mục Thiên
Dương lần đầu tiên làm sinh nhật cho bọ nhỏ, khẩn trương và hưng phấn,
bong bóng muốn đích thân thổi, ngôi sao muốn đích thân xâu. . . . . .
Mỗi một thứ này nọ đều phải tự tay làm.
Sinh nhật là tổ chức ở
Kim gia, sáng sớm, Uyển Tình thay quần áo mới cho đứa nhỏ. Đương Đương
nhìn thấy em gái rất đẹp liền đi qua hôn một cái.
Uyển Tình “a” một tiếng, nói: "Trưởng thành thì không thể hôn loạn như vậy."
"Vì sao?" Đương Đương hỏi.
"Bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân." Mục Thiên Dương nói.
"Cái gì là xấu xấu không thân?" Đương Đương hỏi, "Chúng ta đem em gái nuôi dưỡng cho mập mạp ."
Mục Thiên Dương nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Đương Đương quay đầu, thấy Uyển Tình đang chải đầu cho Đinh Đinh, từ từ đi
qua hỏi: "Vì sao em gái tóc dài như vậy? Con cũng muốn dài như vậy a ~"
"Em gái là con gái."
"Con trai thìkhông được sao?"
"Đúng vậy."
"Vì sao?"
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ."
"Được rồi, ba ba mang con đi xuống!" Mục Thiên Dương ôm cậu bé đi, đứa bé mà
đến tuổi hỏi "Mười vạn cái vì sao" thì thật sự là làm người ta vô lực
trả lời.
"Chờ em gái đi cùng nhau ——" Đương Đương kêu to.
Đinh Đinh nhìn Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương đành phải đem anh trai cô bé buông xuống: "Được, chúng ta chờ em gái đi cùng."
Đinh Đinh chải xong đầu liền chạy đến trước gương, kéo kéo làn váy nhìn, hết sức hài lòng! Cô bé xoay người chạy đến bên cạnh Đương Đương, có qua có lại hôn một cái, sau đó nắm tay cậu bé: "Đi tìm ông cố, bà cố ——"
Ăn điểm tâm xong thì khách mời lục tục đến, mang theo từng đống lớn lễ
vật. Uyển Tình dạy hai đứa nhỏ nói cám ơn, sau đó giúp bọn chúng mở ra
một vài mon để bọn chúng chơi.
Lễ vật Mục Thiên Dương tìm là món
đồ chơi được nhà xưởng làm theo yêu cầu của anh—— tuy rằng lần trước món đồ chơi nhà xưởng làm ra là Uông Uông bốn chân, nhưng anh không có cách nào tự mình làm, nên vẫn chỉ có thể cầu xin bọn họ làm cho, cùng lắm
thì lần này đem các chi tiết nói rõ ràng.
Hai đứa nhỏ đang quỳ
gối bên cạnh sô-pha chơi các món đồ chơi mới, đột nhiên nghe được một
tiếng "Đây là ba ba cho các con", lập tức bỏ thứ trong tay ra xoay người chạy đến.