Mục Thiên Dương
vừa mừng vừa lo. Anh lo lắng đứa nhỏ không để ý tới chính mình, cố ý
chọn thời điểm bọn họ chơi nghiêm túc đến, ai biết nhẹ nhàng nói một
tiếng, bọn họ sau đó trở lại. Đây đại biểu cái gì? Đại biểu bọn họ. . . . . .
Cúi đầu, thấy hai đứa trẻ đang nhìn mình trông mong, anh vội vàng đưa quà qua, có hơi luống cuống tay chân: "Đây là anh, đây là em."
Đinh Đinh mím môi cười, yên lặng tiếp nhận. Đương Đương cầm lấy liền nghịch, hỏi: "Là cái gì?"
"Con đoán?"
"Con đoán không ~" Đương Đương bĩu môi, cúi đầu tiếp tục nghịch.
Đinh Đinh cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy Đương Đương là cái hộp tứ phương,
không sai biệt lắm với quà khác, mà chính mình là một cái hộp thực dẹp,
còn dẹp hơn hộp đựng sôcôla đâu! Không biết gói cái gì, bé có hơi tò mò, nhưng không giống với cái khác, lại có chút buồn bực, thực sợ mở ra cái bản thân không thích.
Bé cúi thấp đầu, ngón tay móc móc trên giấy đóng gói.
Mục Thiên Dương thật cẩn thận hỏi: "Đinh Đinh, con không thích?"
Đinh Đinh đi đi qua, nằm trên đầu gối anh, hai mắt vụt sáng vụt sáng hỏi: "Ba ba nói cho con biết trước, là cái gì."
"Nói cho con biết, vốn không có gì vui."
"Nhưng mà. . . . . ." Cúi đầu gục đầu xuống, có hơi rối rắm. Thấy Đương Đương
đã muốn mở ra, vội vàng nhìn, kết quả là một đống mảnh nhỏ. Bé nhăn mi
lại, thất vọng.
Xem ra ba ba sẽ không chọn quà. . . . . . Ô. . . . . . Vậy trong chốc lát muốn giả bộ làm thật cao hứng mới được, bằng
không ba ba sẽ khổ sở .
Đương Đương thật không có thất vọng, nhặt đồ vật lên, hỏi Mục Thiên Dương: "Ba ba, đây là cái gì? Chơi như thế nào?"
"Cái này phải tự mình lắp ráp, lắp ráp tốt lắm, con sẽ biết." Mục Thiên Dương nói xong, nhặt đồ vật lên bàn, dạy hắn lắp ráp.
Đinh Đinh cũng ghé vào một bên xem, phát hiện mảnh nhỏ chỉ có mấy đồng, ở
giữa có một con ngựa, cô cầm lên, đặt bốn chân ngựa lên bàn, miệng học
tiếng vó ngựa "Phi phi phi" , làm cho con ngựa đi lên phía trước.
Đi hai cái rồi, phát hiện bốn chân ngựa có thể hoạt động. Cô xoay người,
đặt ngựa ngang bằng ở trên mặt bàn, tay nhỏ bé một cái một cái đi kéo
chân ngựa, dạy con ngựa đi đường. Đi đến trong tay Mục Thiên Dương, cô
ngẩng đầu vụng trộm nhìn thoáng qua, thấy Mục Thiên Dương đang giúp
Đương Đương, xê dịch chân ngựa lên cánh tay Mục Thiên Dương.
Đầu ngựa ngưỡng rất cao, bịch một tiếng, cả con ngựa ngã sấp xuống .
Mục Thiên Dương quay đầu, nhặt ngựa lên, làm cho chân ngựa trước sau dính trên cánh tay mình: "Con xem ~"
Đinh Đinh đưa tay kéo hai cái, chân ngựa ổn. Bé nói: "Con ngựa chạy không~"
"Lập tức sẽ chạy." Nói xong cầm con ngựa, kéo dây cót ở trên cổ ngựa, kéo
vài cái đặt ở trên bàn, con ngựa tự động lạch tạch lạch tạch đi lên phía trước.
"Oa ~" Đinh Đinh trợn to mắt, ngẩng đầu nhìn anh, "Cùng
điều khiển xe giống nhau sao?" Chú tặng anh điều khiển xe, bất quá đưa
bé là Baby, bé vẫn tương đối thích khóc.
"Ưm. . . . . . Kỳ thật có hơi không giống với."
"Làm sao không giống?"
"Cái này không cần điều khiển từ xa, tự mình đi."
"Vậy nó lợi hại hơn!" Đinh Đinh nói, ngẩng đầu cười nói, "Ba ba cũng lợi hại."
Mục Thiên Dương nhếch miệng cười, đưa tay cầm mặt bé, hung hăng hôn một cái: "Thiên thần nhỏ, ba yêu con nhất!"
Đương Đương vừa nghe, đưa tay đẩy anh một chút.
Anh lập tức buông Đinh Đinh ra, nói: "Ba cũng yêu Đương Đương, yêu giống nhau, ai kêu các con là song bào thai đây!"
"Cái gì là song bào thai?" Hai đứa bé trăm miệng một lời hỏi.
"Chính là các con đồng thời từ trong bụng mẹ ra."
"À." Hai bé gật đầu.
Đương Đương đã muốn giả bộ một cái xe ngựa, Mục Thiên Dương thắt nó ở phía sau ngựa, kéo xe ngựa, bắt đầu đi tới.
"Nguyên lai là chơi như vậy." Đinh Đinh nói.
Mục Thiên Dương cười, cầm lấy vài cái tượng gỗ nhỏ: "Nhìn xem đây là cái gì?"
"A?" Đinh Đinh lập tức cầm một cái khá lớn trong đó, quay đầu nhìn Uyển Tình nói chuyện với
người ta, "Đây là mẹ?"
"Đừng, đây là một nhà chúng ta." Mục Thiên Dương cố ý gọi người vẽ ảnh gia
đình bản Q, sau đó gửi công ty làm đồ chơi chiếu."Đây là anh, đây là em, đây là ba và mẹ. . . . . . Tốt lắm! Chúng ta đi ngồi xe ngựa, sau đó đi Bắc Kinh, đi Paris. . . . . ."
Anh vừa nói, một bên bỏ một người nhỏ vào xe ngựa. Đương Đương vui vẻ bắt đầu lữ trình, còn có tàu hỏa
nhỏ, ô tô nhỏ, xe điều khiển v.v.
Mục Thiên Dương nhìn Đinh Đinh, Đinh Đinh nhìn anh trong chốc lát, ôm quà của mình đến trên bàn. Mục
Thiên Dương mở ra cho cô, dựng thẳng một khối cờ-lê đến trước mặt cô.
Ánh mắt của cô vừa mở, kêu lên: "Vỏ!"
Uyển Tình nhìn qua, nở nụ cười một chút. Trải qua mấy tháng giày vò, hai người cha và con gái này cuối cùng hòa hợp tình cảm.
Mục Thiên Dương ôm bé vào lòng mình, buông giấy các-tông: "Đây là hợp lại đồ. . . . . . Chúng ta cùng hợp vỏ lại."
"Được." Đinh Đinh trước trận chơi lắp ráp, lắp đến lắp đi thực cảm giác thành tựu, lập tức lắp ráp với Mục Thiên Dương.
Đến lúc ăn cơm, chỉ lắp ra một phần tư, đã lắp cái đầu vỏ nữa ra. Đinh Đinh quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, đến gần hôn một cái, mặt đỏ hồng nói:
"Cám ơn ba ba. . . . . . Đinh Đinh rất thích quà này."
Hốc mắt Mục Thiên Dương nóng lên, hôn trên trán bé một cái: "Đinh Đinh thích, ba ba an tâm.”
Đinh Đinh ôm anh, nói rất nhỏ: "Đinh Đinh càng ưa thích ba ba nha, còn thích hơn thích vỏ. . . . . ."
Mục Thiên Dương kích động ôm cô. Không uổng công anh ba tháng cố gắng nha,
đứa nhỏ này cuối cùng sẽ lớn tiếng nói ra con yêu ba! ! ! Anh đột nhiên
dâng lên một cỗ tâm tư chọc ghẹo của con gái, hỏi: "Vậy mẹ đâu? Con ưa
thích ba ba, hay là mẹ?"
Đinh Đinh nhăn mạnh lại mi, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, phiền não cực kỳ.
Mục Thiên Dương thấy bộ dáng này của bé, đau lòng không thôi, vừa muốn nói
"Ba không hỏi " , Đinh Đinh tội nghiệp nói: "Càng ưa thích mụ mụ. . . . . ."
". . . . . ." Sấm sét giữa trời quang!
Mục Thiên Dương ngây người sau một lúc lâu, thẳng đến Uyển Tình đi tới, hỏi: "Làm sao vậy?"
Đinh Đinh thấy anh giống như mất hứng, dắt ống tay áo của anh nói: "Đinh Đinh cũng thực thích ba ba."
"Lại làm sao vậy?" Uyển Tình nhìn Mục Thiên Dương, thấp giọng hỏi.
Mục Thiên Dương lắc đầu: "Không có việc gì. . . . . . Anh cao hứng." Con
gái đối với anh từ không quan tâm đến thân cận nha, nhưng mà. . . . . .
Anh tự nhiên làm bậy! Không thể sống! Rõ ràng đã muốn thực thích, vì sao muốn tranh một cái "Càng" đâu?
Đinh Đinh lo lắng lo lắng nhìn
anh. Anh cười, đưa tay nựng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Cô nhếch
miệng cười, nghĩ ba ba hẳn là không khổ sở.
Người chủ tiệc bị một đống người vây quanh ở bên cạnh bàn, chuẩn bị thổi nến. Đinh Đinh nghe
được người ta nói"Hôm nay là hai người các con sinh nhật nha" , đột
nhiên hỏi: "Con và anh cùng một ngày sinh nhật sao?"
"Đúng vậy." Uyển Tình cười nói, "Các con là song bào thai, cùng một ngày sinh ra, lớn giống nhau đấy ~"
"Lớn giống nhau? Vậy tại sao còn có anh, em chứ?"
"Ách. . . . . . Anh sinh trước con."
Đinh Đinh nhìn Mục Thiên Dương: "Ba ba nói là cùng sinh ra."