Uyển Tình cuối cùng cũng nhả ra khí, hoàn hảo có người hiểu biết.
Mục lão gia và Kim lão phu nhân cũng không muốn chắt của mình chịu thiệt,
lúc trước nghe lời nói của Thiên Tuyết và Thiên Thành, còn cảm thấy
không đủ. Nhưng khi nghe xong những lời nói của Tiếu Tiêu, mới nhớ tới
không thể xằng bậy, gật gật đầu nói: “Cũng phải, dù sao cũng không thể
để người ức hiếp.”
Uyển Tình và Mục Thiên Dương cảm thấy áp lực
rất lớn, ầm thầm quyết địn dạy con thật tốt, tuyệt đối không thể khinh
thường! Cầy sói bên cạnh nhiều lắm, không nghĩ qua là do khả năng dài
sai lệnh!
Hai người tự mình đưa đứa nhỏ vào phòng học, khi đi ra
thấy mọi người còn chưa đi, thương lượng qua, Mục Thiên Thành đưa Kim
lão phu nhân và Mục lão gia đi gặp lão Hữu, Tiếu Tiêu mang Kiều Kiều đi
gặp ông chủ Văn___ông chủ Văn vì truy thê, mang tiệm cơm từ trấn Thái
Bình đến mở ở đây, trước mắt đang ở C thị.
Mọi người đi rồi, cũng chỉ còn lại Mục Thiên Dương, Uyển Tình, Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết kéo cánh tay Uyển Tình, nói với Mục Thiên Dương: “Anh đi làm đi,
em mang Uyển Tình đi chơi, buổi chiều chúng em đi đón đứa nhỏ.”
Mục Thiên Dương nói: “Vậy phiền toái em bồi Uyển Tình, anh phải quay về A thị họp, hiện tại đi sân bay.”
“Vậy khi nào anh trở về?”
“Buổi chiều sẽ trở lại, cho nên việc đón đứa nhỏ cũng không không làm phiền
em, anh và Uyển Tình sẽ phụ trách.” Nói xong hôn lên gò má của Uyển Tình một cái, lái xe ngênh ngang rời đi.
Uyển Tình nhìn Thiên Tuyết nói: “Đúng lúc, tớ có việc tìm cậu.”
“Chuyện gì?” Thiên Tuyết kích động hỏi.
Uyển Tình nói cho cô, chính mình muốn quay về học xong đại học.
Thiên Tuyết vỗ tay: “Vẫn luôn chuẩn bị sẵn cho cậu! Sách và máy tính của cậu
lúc trước, tớ đã chuyển toàn bộ đến Y Toa Bối Lạp. Sách giáo khoa đại
học năm ba và năm tư của tớ đều ở đó, sợ cậu quay về, lại luyết tiếc!”
Hai người lập tức quay về Y Toa Bối Lạp, Thiên Tuyết lục tung, lật ra tất
cả giáo trình đại học. Uyển Tình lật qua lật lại, còn phát hiện ra thẻ
đoàn viên và thẻ học sinh của mình.
“Muốn quay về còn phải làm thủ tục, trường học giờ hẳn là còn có người, để tớ gọi điện thoại hỏi một chút.” Thiên Tuyết nói.
Trường học đã nghỉ, có quản lý Lưu, nhưng mà công việc của quản lý Lưu chỉ
quản lý và xử lý những việc liên quan tới tốt nghiệp, chuyện trở lại đi
học không làm được, phải đợi đến khi khai giảng năm học mới mới có thể
làm.
Uyển Tình hỏi một chút, biết được quay trở lại học không
phiền toái, liền sắp xếp lại sách vở học kỳ sau, thanh thản ổn định ôn
tập. Thiên Tuyết lại quay về trường học tìm đề thi cuối học kỳ của sinh
viên năm hai, để cho cô thử làm.
Cô vốn tưởng rằng mình xem sẽ
không hiểu sách này, nhưng lúc nhìn lại phát hiện không có khó khăn gì,
thậm trí càng dễ dàng lý giải so với mấy năm trước. Phỏng chừng bởi vì
là khoa văn, cho nên đơn giản hơn so với khoa lý? Nếu như là khoa lý,
một đống công thức, đồ hình, cô khẳng định sẽ bị choáng váng!
Hiện tại khó khăn duy nhất là tiếng anh! Cô còn nhớ rõ kiến thức khi học
trung học, nhưng những từ mới khi học đại học, cô cơ hồ đã quên toàn bộ! Đọc sách giáo khoa, chỉ có thể biết đại khái, cụ thể xảy ra chuyện gì
hoàn toàn không nói nên lời.
Mỗi ngày cô đều phải ôm từ điển Oxford, anh hán với nhau để dịch.
Đinh Đinh ở trường học thích ứng rất nhanh, ngày đầu tiên đi đón bọn chúng,
bọn chúng khóc, bổ vào trong lòng Uyển Tình và Mục Thiên Dương nói muốn
mẹ, tưởng ba ba, Đinh Đinh còn muốn Uông Uông. Sau vài ngày, hai đứa kể
cho mọi người nghe những chuyện xảy ra ở trường học, học cái gì, ca hát, khiêu vũ, chơi trò chơi…..Toàn bộ đều phải biểu diễn một lần.
Hiện tại bọn chúng không có bài tập, liền chơi những gì mình thích. Bưng một chiếc ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn trà, nắm đất xét, dùng bút màu vẽ
tranh ở trên giấy, làm bộ làm tịch đọc sách…..
Lúc này, Uyển Tình đang cầm sách ngồi trên sô pha, vừa ôn tập, vừa chú ý đến động tĩnh của bọn chúng.
Mỗi lần thấy Mục Thiên Dương, đều cảm thấy không được tự nhiên___vợ và đứa
nhỏ đều đến trường, luôn luôn cảm thấy không thích ứng.
Một ngày, Đinh Đinh Đang Đang quỳ rạp trên sàn nhà chơi cờ vua. Bọn chúng căn bản không biết chơi, đẩy tới đẩy lui, Đinh Đinh nói “Em thắng”, Đang Đang
để cho cô bé thắng.
Chơi một lát, cảm thấy nhàm
chán, hai đứa liền bảng chữ cái ra học chữ. Quân cờ lăn dưới đất, toàn bộ bàn cờ được làm bằng giấy.
Mục Thiên Dương trở về, thấy hai cái tâm can bảo bối quỳ rạp trên sàn nhà,
ánh mặt trời chiều tà chiếu vào trên đầu bọn chúng, làm tóc mềm mại phát ra kim quang, trái tim đều tan chảy.
Đinh Đinh mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng, chân đeo một đôi giày da nhỏ màu đỏ, hai cái đùi khom
trên không trung, hoảng a hoảng a hoảng a……..
Cánh tay trái của
Mục Thiên Dương vắt áo khoác tây, trực tiếp dùng tay phải kéo cô bé lên: “Bảo bối quỳ rạp trên sàn nhà không vệ sinh, sẽ sinh bệnh?”
“Sạch sẽ.” Đinh Đinh ôm cổ anh, “Ba ba, hôm nay con học thơ.”
“Cái gì thơ?”
“Trước giường minh nguyệt quang, nghi tất nhiên thượng sương……” Đinh Đinh mềm ngâm nga.
Đinh Đinh lớn tiếng nói tiếp: “Cử đầu vọng minh nguyệt, cúi đầu tư cố hương!”
“Đang Đang cũng biết.” Mục Thiên Dương đặt áo khoác tây lên sô pha, dùng tay còn lại ôm Đang Đang.
Đang Đang nhíu mày nói: “Con gọi là Triển Huy!” Đang Đang khó nghe muốn chết, sẽ bị người cười.
Mục Thiên Dương nghẹn nghẹn, liếc mắt nhìn Uyển Tình một cái, đưa tay sờ sờ đầu cậu bé.
“Con gọi là Đinh Đinh, cũng kêu là Triển Lãm.” Đinh Đinh cười hì hì nói, “Anh hai chỉ là Đang Đang thôi~”
“Không cho phép gọi!” Đang Đang hổn hển nói, “Ở trong nhà trẻ không được kêu!” Lần trước con bé vừa gọi, những bạn nhỏ khác đều cười cậu.
Đinh Đinh hừ một tiếng: “Tên của bọn chúng cũng không dễ nghe! Tên của chúng ta dễ nghe! Không chấp nhặt với bọn chúng!”
“Con bắt chước ở đâu?” Uyển Tình dở khóc dở cười, không chấp nhặt đều đến đây.
Mục Thiên Dương hỏi bọn chúng mấy câu về chuyện ở nhà trẻ, rồi để cho bọn
chúng tự chơi, quay đầu hỏi Uyển Tình: “Xem xong làm sao?”
Uyển Tình thống khổ thở dài: “Xem không hiểu! Ngoại ngữ của anh thế nào? Dạy em đi?”
“Tốt!” Mục Thiên Dương cao hứng đáp: “Em muốn học ngoại ngữ như thế nào?”
Uyển Tình lặng đi một chút, tức giận bóp cổ anh: “Anh biết mấy ngôn ngữ? Một môn em cũng không biết!”
“Tốt lắm tốt lắm, anh sai rồi, anh nhất định sẽ dốc lòng giảng dạy! Nhưng mà…….Học phí tính như thế nào?” Anh mờ ám nhìn cô.
Uyển Tình nhìn ánh mắt anh, chỉ biết anh đang suy nghĩ lung tung chuyện
không hài hòa, nhịn không được đỏ mặt lên, giơ từ điển Oxford lên muốn
đánh nhau với anh.
“Không học phí cũng được cũng phải có thưởng?” Mục Thiên Dương ủy khuất lẩm bẩm. Trong nhà có hai cái tiểu ma tinh,
bình thường anh không thể tận hứng.
“Nghĩ hay quá nhỉ!” Uyển Tình gầm nhẹ, từ điển vừa muốn rơi xuống người anh, chợt nghe tiếng ô tô
vang. Cô đoán là Kim lão phu nhân trở lại, vội vàng buông, lại thấy Đinh Đinh Đang Đang không chớp mắt nhìn mình. Cô xấu hổ khụ một tiếng: “Ba
ba và mẹ đùa giỡn……”
“Phải.” Mục Thiên Dương ôm thắt lưng của cô, hôn lên mặt cô một cái, nói với đứa nhỏ, “Tuyệt đối không thể lấy sách
thật dày đánh người nha!Đương nhiên, ngoại trừ những người ức hiếp các
con!”
Uyển Tình trừng mắt cảnh cáo anh một cái, đi ra ngoài đón
Kim lão phu nhân. Đi tới cửa, thấy Sở Duy đỡ Kim lão phu nhân tiến vào.
Cô nghi hoặc nói: “Vì sao Sở tiên sinh tới đây?”