Sở Duy nói: "Tìm vị hôn phu của cô”.
Vị hôn phu. . . . . . Uyển Tình vẻ mặt liền 囧.
Mục Thiên Dương từ bên trong đi ra, ôn hòa cười nói với Kim lão phu nhân:
"Bà ngoại, người đã trở lại." Sau đó nhìn Sở Duy, sắc mặt anh có điểm
không tốt —— anh cùng Uyển Tình đứa nhỏ cũng có rồi, có thể không cần
nói "Vị hôn phu" a? Nói "Lão công" sẽ chết a? !
Sở Duy không quan tâm tới sự đau khổ này, nói với anh: "Đêm mai lần đầu công chiếu, nghe nói cậu không đi?"
Kim lão phu nhân nhãn tình nhất mị, quay đầu lại hỏi: "Cái gì lần đầu công
chiếu?" Lần đầu công chiếu bình thường là nói phim điện ảnh đi, nếu nói
Sở Duy có liên quan thì cũng hợp lý. Nhưng liên quan gì đến Mục Thiên
Dương? Chẳng lẽ tên này lại không ngoan ngoãn, đang đùa giỡn gì với tiểu minh tinh nào?
Sở Duy nói: "Mục tổng năm trước đầu tư một bộ phim, sắp sửa công chiếu, phỏng chừng sẽ kiếm rất nhiều tiền đấy."
Kim lão phu nhân lia mắt quét Mục Thiên Dương một cái, nói với Uyển Tình:
"May mắn còn chưa kết hôn, nếu nó dám xằng bậy, một mình con cũng có thể sống được."
Uyển Tình dở khóc dở cười: "Bà ngoại. . . . . ."
"Chẳng lẽ hai đứa đã thương lượng qua?"
Uyển Tình sửng sốt, thu lại tươi cười, liếc một cái Mục Thiên Dương: "Cháu không biết."
"Anh quên mất." Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nói: "Đó là vài năm trước Sở tổng vừa mới tiến vào ngành giải trí, vì giúp anh ta chống đỡ, anh đã thử
đầu tư mấy trăm vạn vào một bộ phim, ai biết cuối cùng thu về mấy ngàn
vạn! Anh cảm thấy có tiền dễ kiếm, cho nên mới làm lần thứ hai thôi. . . . . . anh luôn tích tiểu thành đại, thấy tiền sáng mắt, tuyệt đối không phải bị sắc mê hoặc! Nếu không ngày mai em cũng cùng đi?"
"Em không đi!" Uyển Tình theo bản năng nói.
Kim lão phu nhân lại nói: "Đi xem cũng không sao. Cái giới đó chỉ luẩn quẩn thôi, người đầu tư là lão đại, sẽ không có người dám không nhìn sắc mặt cháu đâu! Cháu về sau không có khả năng cả đời không đi xã giao, rèn
luyện rèn luyện cũng là tốt.
"Dạ. . . . . . Vậy được rồi." Uyển Tình sẽ không cùng trưởng bối đối nghịch, chỉ có thể đáp ứng.
Mục Thiên Dương liếc mắt một cái trấn an cô: có anh đây.
Uyển Tình đáy lòng thở dài, có điểm lo lắng.
Mục Thiên Dương sợ cô tức giận, buổi tối còn lăn qua lộn lại giải thích hai lần, cũng phát thệ: "Anh về sau không bao giờ dính vào cái giới đó
nữa!"
Uyển Tình vỗ vỗ vai anh: "Không có việc gì, dù sao là vì
kiếm tiền thôi, làm sao lại muốn đem cơ hội cho người khác? Chỉ cần anh
giữ mình trong sạch là được, bằng không em một người cũng có thể tự sinh tồn."
"Anh sai lầm rồi. . . . . . TAT!" Mục Thiên Dương lệ rơi đầy mặt.
Uyển Tình thật sự không sao cả. Cô tin tưởng anh, anh trước kia cũng chưa
cùng ngôi sao xằng bậy, hiện tại làm sao có thể xằng bậy?
"Bất
quá nghe nói đầu tư điện ảnh mà không nghĩ qua là sẽ mệt a?" Cô lo lắng
thuyết, "Có thể kiếm tiền dù sao cũng là số ít, thiệt nhiều phim đều
không thu lại được đâu. . . . . . Anh phải mở to hai mắt, đừng để bên
ngoài đánh lừa. Nói đến cùng, phim hấp dẫn người ta nhất không phải là
đặc biệt gì, mà là chuyện xưa cùng truyền tải được cảm xúc thân thuộc."
"Anh về sau không làm nữa." Đem cơ hội để cho người cần đi! Anh đầu tư điện
ảnh, không gọi ngôi sao bồi rượu, cũng không chuyên sủng người nào, quả
thực là đứng trong bùn sẽ dính mùi bùn (người giới đó dù sao đều sẽ áp
dụng quy tắc ngầm với nhau thôi)!
Anh vẫn thực sự muốn làm việc
khác, xong hai bộ thì thu tiền ngừng chơi. Tiếp tục chơi, vạn nhất quá
mệt, nuôi không nổi lão bà và đứa nhỏ cũng không tốt. . . . . .
Ngày hôm sau, Uyển Tình đi salon làm tóc. Mục Thiên Dương kêu Thiên Tuyết đi bồi cô, hỗ trợ làm tham khảo.
Thiên Tuyết hỏi anh muốn làm gì, anh đại khái nói một chút, Thiên Tuyết cả
kinh nói: "Em cũng phải đi! Em xem trên mạng tuyên truyền rất không tệ
a, em muốn xem!"
"Đi thôi." Mục Thiên Dương biết em gái mình mê
nhất là điện ảnh, đương nhiên đáp ứng cô rồi, lại hỏi: "Chỗ em có quần
áo thích hợp không?"
"Anh muốn như thế nào?"
"Cao quý hoa lệ lại không hở hang!"
"Em nghĩ. . . . . . Đại khái trước mắt không có." Thiên Tuyết bất mãn nói:
"Anh lại không nói sớm! Gần đây thiệt nhiều ngôi sao đến mua đồ, còn có
cả ngôi sao hôm nay tham gia công chiếu lần đầu, các nhà thiết
kế của em đều việc không làm xuể! Em đã bảo bọn họ làm cho Uyển Tình mấy bộ,
nhưng không có làm lễ phục dạ hội a. . . . . ."
"Không có việc gì, anh có chuẩn bị, chỉ sợ cô ấy không thích."
"Vậy anh hỏi Trâu Tranh!"
Trâu Tranh đã đang bắt đầu thiết kế các mẫu mới cho mùa xuân hè sang năm,
vừa vặn đã làm một cái váy, còn rất phù hợp yêu cầu của Mục Thiên Dương, liền đưa tới cho Uyển Tình.
Uyển Tình nghĩ Thiên Tuyết cũng là
làm trang phục, trong lòng có điểm băn khoăn. Thiên Tuyết nhưng thật ra
không sao cả, vốn với đẳng cấp của Trâu Tranh thì giá sẽ rất cao, để cô
ấy làm, mới càng có thể tôn lên vẻ đẹp và giá trị của Uyển Tình!
Thiên Tuyết hỏi Trâu Tranh: "Chị đi không?"
"Chị không đi." Trâu Tranh hừ lạnh một tiếng, "Chị cùng cái cây sậy kia không hợp!"
"Thôi Trinh Hi?" Thiên Tuyết thiếu chút nữa hét lên.
Trâu Tranh gật đầu.
Uyển Tình trong lòng đối với Thôi Trinh Hi có chút vướng mắc đáp, hỏi: "Cô ấy cũng sẽ đi?"
"Cô ta là nữ thứ!" Thiên Tuyết nhăn mi: "Sớm biết sẽ không đi!"
"Làm sao không đi?" Trâu Tranh nói: "Chúng ta là bên đầu tư, cô ta là xin cơm, còn sợ cô ta không vui sao?"
Uyển Tình hỏi: "Cậu cùng cô ấy từng có chuyện?"
Trâu Tranh hừ lạnh một tiếng: "Cô ta xem thường quần áo của tớ, cô ta nghĩ
cô ta là ai hả? Tớ còn không nghĩ làm cho cô ta đâu! Nhãn hiệu của tớ ở
trong nước chỉ tài trợ cho ngôi sao hạng nhất, lần đó là Sở Duy muốn
thổi phồng cô ta lên, bảo tớ giúp! Đều là người Long Diễm Min, tớ liền
giúp việc này Sở Duy, ai biết cái cây sậy kia lại không mặc! Thật muốn
kêu Sở Duy chèn ép cô! Bất quá họ Sở trong mắt chỉ có tiền, muốn chèn ép thì cũng là kiếm đủ tiền nói sau. . . . . ."
"Nghe nói cô ta
hiện tại thu hút rất nhiều tài trợ." Thiên Tuyết nói, "Nếu thật muốn
chèn ép, tiếp tục nữa chỉ sợ không làm được."
"Trừ phi cô ta có
thể bắt được con cá to." Trâu Tranh là hoạt động trên cả hai thị trường, chính thức vẫn là quốc tế, hơn nữa là nhà thiết kế không phải người
mẫu, đối với một số kiểu người như Thôi Trinh Hi quả thực chẳng thèm ngó tới.
Thiên Tuyết cúi đầu: "Quần áo đêm nay của cô ta là của nhà thiết kế bên em làm . . . . . ."
"Làm hỏng khóa kéo của cô ta!" Trâu Tranh ác độc nói.
"Nhị tẩu, em ở thực cố gắng gây dựng sự nghiệp nha, cũng không dám xằng bậy. . . . . ." Thiên Tuyết hít sâu một hơi, "Chờ em kiếm đủ nói sau!"
Trâu Tranh không nói gì: "Cùng một tính tình với Sở Duy! Hả? Ngươi sẽ không
thật sự cùng hắn ——" cô nhớ rõ từng thấy tin về bọn họ.
"Em đã có bạn trai." Thiên Tuyết vẫy vẫy tay, vẻ mặt hạnh phúc.
Lãng phí vài giờ mới làm tốt tạo hình, Thiên Tuyết gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương tự mình đến đón.
Trâu Tranh không đi, đi trước, lười cùng Mục Thiên Dương hàn huyên. Mục
Thiên Dương đến sau, lại để các cô chờ, chính mình cũng thay đổi bộ quần áo, xử lý tóc một chút, sau đó ôm lấy Uyển Tình: "Đi thôi."
"Em?" Thiên Tuyết hỏi.
"Em sẽ không đi mà?"
Thiên Tuyết hung tợn trừng mắt nhìn anh.
Anh nhìn nhìn chiếc xe duy nhất, cũng không thể để cho Mục tiểu thư mặc như vậy lái xe đi? Để cô ở chỗ này chờ cũng không tốt, chỉ đành nói: "Lên
xe đi!"
Ba người song song ngồi ở chỗ ngồi phía sau ô tô, phía
trước lái xe là một người trung niên có điểm không biết nói gì —— ông
thì biết bọn họ là cái quan hệ gì, nhưng người ở phía ngoài không biết,
nghĩ loạn thì làm sao bây giờ?
Người lái xe vô vị cứ thế lái đi, đưa bọn họ đến nơi lần đầu công chiếu.