"Tôi rất vui, nhưng khi nghe đến cái chết của cha mẹ tôi và cuộc sống của chị tôi, tôi lại cảm thấy rất đau buồn. Tôi hận, hận rằng bản thân mình quá vô dụng, không thể trả thù cho cha mẹ được.! Không bảo vệ cho chị được...! Phong Thần nói tiếp.
Đôi mắt cậu ấy ửng đỏ lên, sắp khóc rồi.!
"Vài ngày trước, tôi theo cha nuôi tôi là Mộc lão gia đây về nước. Việc đầu tiên tôi muốn làm đó là tìm chị tôi. Nhưng tôi sợ chị ấy sẽ không tin tôi.!" Phong Thần nghẹn ngào. "Sau đó tôi biết được hôm nay là ngày cưới của chị Lục Bạch Bạch và anh Tiêu Mặt Đằng, và cha tôi cũng được mời. Tôi xin ông ấy cho tôi đến đây.! Lúc đầu ông ấy không muốn. Nhưng thật sự tôi đến đây chỉ muốn được nhìn người chị ruột của tôi từ xa thôi." cậu khóc rồi, nước mắt lăn dài trên 2 gò má. "Nhưng không biết vì may mắn hay sao mà lại có người đưa tôi ác của họ Lục ra ánh sáng nên tôi... muốn lấy lại công bằng cho cha mẹ mình.... chị ơi em nhớ chị.!"
Nghe những lời nói của cậu. Nhiều quan khách đã khóc. Ngoài lời kể ra còn nhờ vào đoạn nhạc buồn được anh tây tóc vàng lòng vào lúc Phong Thần đang kể.
Những người nhà báo vẫn vậy, họ liên tục chụp hình, rồi hỏi rất nhiều thứ.
"Vậy...vậy...Lục gia bây giờ chỉ có cô Lục Bạch Bạch là không hại người đúng chứ.!" Cao Thành đứng dưới nói vọng lên, khi nghe thấy câu đó các nhà báo chí cũng hùa theo. Họ không quan tâm ai là người đưa ra câu hỏi. Vì thứ gì có thể cho họ thêm thông tin thì họ sẽ dùng.
Hàn ngàn câu hỏi xem Lục Bạch Bạch có phải là người trong sạch nhất trong gia đình của Lục Cố không được đặt ra.
"Đơn...đơn...nhiên tôi....tôi không hại hại ai cả.!" Lục Bạch Bạch lắp bắp.
"Haha nói mà không biết ngượng mồm.!" Ngô Tuyết vừa đi về phía lễ đường, vừa đi vừa vỗ tay. Nở lên nụ cười khinh bỉ. Cao Thành cũng đi theo phía sau
"Cô...cô...!" Lục Bạch Bạch trố mắt nhìn Ngô Tuyết.
Cô ta nghĩ Ngô Tuyết đã bị Hàn Hạo Thiên trừng phạt rồi chứ vì sao còn ở nơi này.!
"Cô cô cái gì bất ngờ lắm à.!" Ngô Tuyết cười khinh nói. "Người trong sạch nhất Lục gia, đúng nếu nố về độ ác thì cô ta không giết người
Chỉ hại đời một người con gái."
"Là sao.? Cô nói rỏ được không.?"
"Haizzz dù sao cũng phải nói, danh dự đã mất từ khi ở Hawaii rồi. Vậy giờ nhắc lại cũng không sao.!" Ngô Tuyết ngao ngán nói.
"Đừng...đừng...tôi xin lỗi.... Ngô Tuyết đừng nói.!"Lục Bạch Bạch hốt hoảng.
"Cô ta không giết người. Nhưng đã hại một người con gái mới 17 tuổi, là bạn thân của cô ta mất đi cái thứ quan trọng nhất của người con gái. Làm cô gái ấy chết hụt rất nhiều lần. Không những vậy còn ép