Mặc dù cô cầm thẻ của anh, nhưng cũng không cóýđịnh tiêu xài phung phí. Côđồng ý nhận thẻ chẳng qua là vì không muốn anh phải khó xử.
Sau nửa tiếng đồng hồ, một chàng thanh niên lanh lợi mặc chiếc áo khoác đen xuất hiện trước tầm mắt.
Chàng thanh niên mở cửa xe một cách thành thạo, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vân Thâm một cách hết sức tự nhiên. Hoắc Vân Thâm dùng ánh mắt lạnh lùng đầy ngờ vực nhìn chàng thanh niên nọ, trong đáy mắt anh còn lộ rõ sự sửng sốt.
"Sao thế? Không nhận ra tôi à? Tôi Cảnh Hi đây."
Hứa Hi Ngôn khẽ cong miệng, nở một nụ cười ấm áp. Mặc dù vẫn là nụ cười quen thuộc ấy, nhưng diện mạo côđã hoàn toàn thay đổi.
Hoắc Vân Thâm tò mò, thận trọng quan sát cô từ trên xuống dưới. Côđãđội một bộ tóc giả ngắn màu bạc, trên tai đeo một đôi khuyên sáng chói, khuôn mặt được make-up trông rất tuấn tú.
Lúc này, nhìn cô từ trên xuống dưới từ trái qua phải đều là bộ dạng của một người đàn ông, không hề nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào của Hứa Hi Ngôn.
"Em làm tôi thật bất ngờ, tôi không nghĩ là em sẽ cải trang thành đàn ông như vậy."
Hoắc Vân Thâm ngạc nhiên lên tiếng. Anh thật sự kinh ngạc trước hình ảnh của cô sau khi cải trang: đẹp trai một cách tuyệt đối, không hề gượng gạo một chút nào.
"Ha ha!" Hứa Hi Ngôn cười nói: "Tôi cải trang thành nam không phải sẽ giúp anh tránh được bao nhiêu phiền toái sao?"
"Quáđỉnh!"
Hoắc Vân Thâm cười, giơ ngón tay cái với cô, khen cô thật thông minh.
"Từ giờ trởđi anh phải gọi tôi là Diệp Tầm, nhớ chưa?"
"Ừ."
Hoắc Vân Thâm gật đầu đồng ý, ra lệnh tài xế lái xe đi.
Nói cho chính xác thì Hứa Hi Ngôn đã hóa trang dựa trên dáng vẻ của Nhị sư huynh Diệp Tầm của cô. Dù không thể giống mười phần thì cũng phải giống đến bảy phần.
Bây giờ, thật ra côđang mượn tạm thân phận của Diệp Tầm. Dù sao thì Diệp Tầm cũng đang ở nước E, không thể nào về nước ngay được, nên kể cả cô dùng thân phận của anh ta để làm chuyện xấu, anh ta cũng chẳng biết được, ha ha...!
...
Tại vườn hoa nhà họ Hoắc.
Hôm nay là ngày đại thọ của ông nội Hoắc Vân Thâm - Hoắc Tuân. Có không ít bạn bè bằng hữu được mời tới, cả một số quan chức và giới thương gia có tiếng tại Bái Kinh cũng đến dự.
Người ngoài chỉ biết hôm nay
là buổi mừng thọ của ông cụ nên chỉ có một số người trong nhà mới biết, lễ mừng thọ chỉ là cái cớ, mục đích chính là xem mặt.
Nếu Hoắc Vân Thâm biết buổi mừng thọ này thật ra làđể chuẩn bị cho anh xem mặt thì cóđánh chết anh cũng sẽ không quay về.
Lúc này, Hứa Hi Ngôn lặng lẽđẩy Hoắc Vân Thâm đi từ cửa phía Đông vào. Lúc đi ngang qua vườn hoa xinh đẹp trong khuôn viên, Hứa Hi Ngôn thầm than trong lòng: nhà họ Hoắc không hổ là gia đình giàu có bậc nhất đất Bái Kinh này. Cơ ngơi khang trang như vậy, quang cảnh đẹp đẽ như vậy, ở Bái Kinh không có gia đình thứ hai.
"Wow, nhà anh giàu có thật đấy!"
Hứa Hi Ngôn buột miệng khen một câu.
Hoắc Vân Thâm không quay đầu lại, khẽ thở dài: "Có giàu nữa thì cóích gì chứ? Tôi bây giờ chẳng cần gì cả, chỉ muốn đánh đổi để có sức khỏe và bình an cảđời."
Hứa Hi Ngôn: "..."
Bỗng nhiên nghe tâm sựđầy chua xót của anh, cảm xúc trong lòng Hứa Hi Ngôn thật khó nói nên lời. Cô thật sự rất thông cảm với suy nghĩ của anh, cũng hi vọng anh thật khỏe mạnh.
Cô không biết phải an ủi anh như thế nào, chỉ có thể thầm cầu nguyện cho anh:
Hoắc Vân Thâm, nhất định sẽ có một ngày, anh sẽđược nhưý nguyện.
Hai người vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh. Lúc đi qua cổng mái vòm, bọn họ nhìn thấy một đứa bé trai đang ngồi trên mặt cỏ.
Hoắc Vân Thâm nhận ra cậu bé, cất tiếng gọi "Thành Thành!", sau đó lại quay lại giới thiệu với Hứa Hi Ngôn: "Đây là con trai của chị Cả tôi, tên là Lục Khiêm Thành, năm nay mới vừa tròn sáu tuổi."
Hứa Hi Ngôn tỏ ra đã hiểu. Đứa bé nhà chị Cả của Hoắc Vân Thâm cũng đã sáu tuổi rồi à, trông cậu bé thật đẹp trai kháu khỉnh.
Lục Khiêm Thành nghe thấy tiếng gọi của Hoắc Vân Thâm, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi hớn hở chạy lại, thân thiết gọi: "Cậu!"
"Ừ, Thành Thành đang làm gì thế?"
Hoắc Vân Thâm xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.
...