Lục Khiêm Thành mở lòng bàn tay ra, cho Hoắc Vân Thâm xem cây súng cao su của cậu bé: "Cậu, cháu đang dùng súng cao su để bắn chim ạ!"
"Thếđã bắn được con nào chưa?"
Lục Khiêm Thành gãi đầu, miệng nhỏ xụ xuống: "Vẫn chưa ạ."
"Vậy Thành Thành phải luyện tập nhiều hơn mới bắn được nhé." Hoắc Vân Thâm cười nói.
"Vâng, cháu biết rồi."
Lục Khiêm Thành gật đầu một cái, lại hỏi Hoắc Vân Thâm: "Cậu, lần sau cậu có thể làm cho cháu một cái súng cao su to hơn được không? Súng cao su của cháu không to bằng của Tiểu Minh, lần nào nó cũng cười nhạo cháu."
"Được chứ, lần sau cậu sẽ làm cho cháu một cái to nhất luôn."
"Vâng!"
Lục Khiêm Thành vui vẻ nhảy cẫng lên.
Sau khi Hoắc Vân Thâm nói chuyện với cậu bé xong, anh bảo Hứa Hi Ngôn tiếp tục đẩy anh đi. Ngay khi bọn họđang chuẩn bịđi thì nghe thấy phía bên kia tường vang lên tiếng nói chuyện.
"Mẹđã lén hỏi thăm được chút tin tức rồi. Hôm nay nói là chúc thọ, nhưng thực ra là một buổi xem mắt. Trên danh nghĩa là tổ chức lễ mừng thọ cho ông Hoắc, nhưng thật ra làđể chọn bạn gái cho cậu Hoắc đó thôi. Lát nữa con phải thể hiện thật tốt, nếu được cậu Hoắc nhìn trúng, gả vào gia đình họ thì nhà họ Lưu chúng ta cũng được nâng đỡ."
"Mẹ, mẹ nói cậu Hoắc là cậu Hoắc nào? Hoắc Vân Thâm hay là Hoắc Cảnh Đường?"
"Con ngốc thật, dĩ nhiên là Hoắc Cảnh Đường rồi. Hoắc Vân Thâm kia là người tàn phế, lấy cậu ta về khác gì bà quả phụđâu, sau này sao mà sống tốt được?"
"Nhưng con nghe nói Hoắc Vân Thâm mới là người thừa kế của nhà họ Hoắc mà?"
"Phương diện kia của cậu ta không còn nữa, cảđời tuyệt hậu, còn thừa kế cái ***! Theo như mẹ thấy ấy, nhà họ Hoắc sớm muộn cũng sẽ lập Hoắc Cảnh Đường làm người thừa kế mới."
...
Hai người bên kia vẫn còn tiếp tục nói chuyện. Bên này, Hoắc Vân Thâm lặng lẽ nắm thật chặt bánh xe, tâm trạng sa sút hẳn.
Anh vừa mới quay lại nhà họ Hoắc đã phải nghe những lời khiếm nhã như vậy, thật là khiến người ta phiền lòng.
Càng khó chịu hơn nữa là hiện giờ Hứa Hi Ngôn cũng ởđây, côấy nghe những lời này sẽ có cảm giác thế nào chứ?
Hứa Hi Ngôn nghe rõ mồn một từng lời. Hai người phụ nữ bên kia nói thật sự khó nghe, những lời bình luận về Hoắc Vân Thâm cũng không đúng tí nào.
Thật
khiến người ta tức giận!
Hoắc Vân Thâm đã quen nghe những lời đàm tiếu từ người khác, anh buông tay khỏi bánh xe, thở dài một hơi: "Cảnh Hi, chúng ta đi thôi."
Thấy người đằng sau không trả lời, Hoắc Vân Thâm quay đầu lại thìđã thấy Hứa Hi Ngôn đi đến gần tường. Côđịnh làm gì vậy?
Cùng lúc đó, Hứa Hi Ngôn đang đẩy ra những phiến lá trúc rậm rạp, tiến vào trong rừng trúc, giẫm lên một hòn núi giả, leo lên bờ tường.
Vừa nãy chỉ nghe thấy giọng nói, chưa nhìn rõ người, nên cô muốn leo lên nhìn thử mấy người xấu mồm xấu miệng kia có bộ dạng thế nào.
Cô rướn cổ nhìn sang bên kia. Dưới một cây cổ thụ, một người đàn bàăn mặc lộng lẫy đi cùng một cô gái trẻ trung, hai người họ vừa ngồi hóng mát dưới bóng cây vừa nói chuyện.
Hứa Hi Ngôn quan sát một lúc, phát hiện nhánh cây ngay phía trên đầu hai mẹ con họ có treo lủng lẳng một tổ ong vò vẽ.
Ái chà! Thật là một phát hiện thú vị!
Hứa Hi Ngôn lập tức nhảy từ trên bờ tường xuống, chạy đến chỗ Lục Khiêm Thành, hỏi mượn cậu bé cây súng cao su.
"Cảnh Hi..."
Hoắc Vân Thâm muốn gọi cô lại. Hứa Hi Ngôn quay đầu nhìn anh, nháy mắt mấy cái rồi cười hớn hở: "Anh đợi tôi một chút! Tôi quay lại ngay đây!"
Hứa Hi Ngôn lại leo lên bờ tường lần nữa, dùng súng cao su nhắm ngay tổ ong vò vẽ trên tán cây mà bắn.
Ngày trước, khi còn ở nước E, cô từng đi theo cậu sống trong môi trường quân đội, tài nghệ bắn súng bắn súng không hề kém nam giới. Bây giờ không có súng, chỉ có một cây súng cao su nhỏ, cô cũng có thể khiến cho những người độc mồm độc miệng này nếm thử một chút lợi hại.
Bà Lưu và cô Lưu phải không? Ha ha ha...
Nhắm! Bắn!
"Chiu!" một phát, viên đạn trúng phóc ngay giữa mục tiêu.