Bảo Bối Giá Trên Trời

Trơ mắt ủng hộ cô ấy ngoại tình à?


trước sau

Đường Diệc Sâm như vừa phát hiện ra một tin tức quý giá, anh ta lập tức hóa thân thành paparazzi, dùng điện thoại di động chụp lại hình ảnh cười nói thân mật của Hứa Hi Ngôn với người đàn ông kia.

Bởi vì vấn đề góc độ nên người đàn ông kia quay lưng về phía ống kính, chỉ có thể nhìn thấy chính diện Hứa Hi Ngôn.

Chụp ảnh xong, Đường Diệc Sâm trực tiếp gọi điện qua hỏi Hoắc Vân Thâm: "Anh Hoắc, tin tức độc nhất vô nhị đây! Tôi vừa mới nhìn thấy chị dâu ở công viên giải trí."

"Ừ."

Tiếng trả lời bình tĩnh của Hoắc Vân Thâm truyền tới từ bên kia.

Đường Diệc Sâm cảm thấy phản ứng của Hoắc Vân Thâm quá nhạt nhẽo, không kìm lòng được tiếp tục tiết lộ:

"Nói cho anh biết này, tôi nhìn thấy cô ấy ở cùng với một người đàn ông, thoạt nhìn hai người rất giống như đang yêu đương đấy. Này, tôi hỏi anh, rốt cuộc anh có điều tra rõ bối cảnh của cô ấy không thế? Có phải cô ấy vừa ở bên anh vừa bắt cá hai tay với người khác không?"

Đường Diệc Sâm hoàn toàn chì đang quan tâm bạn bè của mình, anh ta sợ Hoắc Vân Thâm sẽ bị lừa gạt tình cảm.

Theo như cách hiểu của anh ta thì một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như Cảnh Hi lại đồng ý ở bên một Hoắc Vân Thâm như bây giờ, đây là tình yêu đích thực à?

Không phải anh ta nói năng lung tung đâu, gần đây có được mấy cô gái trẻ tuổi là người đơn giản chứ?

Chân cẳng Hoắc Vân Thâm không tốt, người ta đồng ý ở bên anh là vì tiền hay là vì muốn mượn thế lực của anh để phát triển, chuyện này khó nói lắm đó!

Đường Diệc Sâm dông dài một hồi lâu nhưng phản ứng của Hoắc Vân Thâm vẫn cứ bình tĩnh, anh chỉ nói một câu: "Cứ tùy cô ấy đi!"

"Sao? Bạn gái của anh với người khác… Anh cũng không quan tâm à? Nếu như cô ấy phản bội anh, cắm sừng anh thì làm sao? Có muốn tôi dạy dỗ thằng nhóc kia giúp anh chút không?"

Đường Diệc Sâm quả đúng là một bà cô hay lo xa, hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp. Anh ta sợ bạn của mình bị cắm sừng rồi không chịu được đả kích, sau đó không thể gượng dậy nổi, mất hết can đảm sống mà xuất gia tu hành…

Hoắc Vân Thâm nghe thấy Đường Diệc Sâm nói muốn dạy dỗ
người kia, giọng nói của anh mới nặng hơn một chút: "Anh Đường, không được làm phiền cô ấy! Nghe thấy chưa?"

"Đệt…"

Đường Diệc Sâm thật sự cạn lời. Lửa đã cháy đến nơi rồi, vậy mà ông chủ ngốc nhà anh ta lại vẫn cứ nhởn nhơ không quan tâm gì hết, tùy cô ấy hả?

Cái này là trơ mắt ủng hộ cô ấy ngoại tình à?

Mặc cho trong lòng Đường Diệc Sâm cảm thấy không vui nhưng anh ta vẫn nghe lời Hoắc Vân Thâm, không đi gây sự.

Con trai Đường Phi Mặc muốn đi chơi, lôi kéo ba nó đi cùng. Đường Diệc Sâm không thể từ chối con mình nên cũng không quan tâm chuyện này nữa.

Hứa Hi Ngôn đợi không bao lâu thì Anh Bảo và Phương Tiểu Tranh đã đi ra. Cô đưa bắp rang cho con gái rồi bốn người đi chơi trò khác.

Buổi trưa, bọn họ đi ăn hamburger thịt gà ở KFC trong công viên. Sau khi ăn no rồi nghỉ ngơi, bốn người lại tiếp tục đi chơi.

Khi bốn người bọn họ chuẩn bị đi chơi trò "Cướp biển tìm kho báu", điện thoại của Hứa Hi Ngôn vang lên, là đoàn làm phim gọi cô.

Lại phải diễn thêm cảnh, Hứa Hi Ngôn phải đến đoàn phim nên đành tạm biệt con gái.

Anh Bảo biết mẹ mình phải đi làm, dù sao cũng có Phương Tiểu Tranh ở với bé nên bé cũng không quấn lấy mẹ, chỉ dặn dò cô: "Bé Hi, mẹ cứ yên tâm đi làm đi ạ! Bảo Bảo với mommy Tranh Tử sẽ đi chơi vui vẻ."

Bây giờ cô nhóc đã gọi quen miệng rồi, câu nào cũng gọi mommy Tranh Tử, khiến cho Phương Tiểu Tranh vô cùng vui vẻ.

"Được rồi, khi nào quay xong mình sẽ liên lạc với cậu. Cậu với Đại Trí chăm sóc Anh Bảo giúp mình nhé!" Hứa Hi Ngôn nói.

"Không có gì, không có gì đâu. Cứ yên tâm giao cho mình, cậu mau đi đi!" Phương Tiểu Tranh dặn dò cô, lại nói với Vương Đại Trí: "Đại Trí, anh lái xe đưa Ngôn Ngôn đi nhé!"

"Được, không thành vấn đề, lúc nào về anh sẽ tìm em."

Lời nói của vợ như thánh chỉ, sau khi Vương Đại Trí tiếp chỉ thì hộ tống Hứa Hi Ngôn đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện