Sau khi bọn họ rời đi, Phương Tiểu Tranh dẫn Anh Bảo xếp hàng để chơi "Cướp biển tìm kho báu".
Lúc hai người ngồi trên thuyền hải tặc, vừa khéo Anh Bảo lại ngồi cạnh Đường Phi Mặc, con trai của nhà Đường Diệc Sâm.
Hai đứa nhóc đều cực kỳ hào hứng chờ đợi thuyền hải tặc xuất phát, Anh Bảo cảm thấy khẩu trang rất vướng víu, quay sang hỏi Phương Tiểu Tranh: "Mommy Tranh Tử, con có thể tháo khẩu trang xuống được không?"
"Được chứ!"
Ánh sáng trong hang núi khá u ám, cũng sẽ không có ai chú ý đến Anh Bảo. Phương Tiểu Tranh giúp bé con tháo khẩu trang xuống, để bé hít thở không khí.
Anh Bảo vui vẻ ngẩng đầu nhìn ngọn đèn đủ bảy sắc màu trên đỉnh đầu khiến mũ beret rơi xuống. Bé con sờ sờ đầu, kêu lên: "Hở? Mũ của Bảo Bảo rơi đâu mất rồi?"
Trùng hợp là chiếc mũ rơi xuống ngay dưới chân Đường Phi Mặc, cậu bé thuận tay nhặt chiếc mũ lên, trả lại cho em gái nhỏ bên cạnh: "Này! Mũ của em đây này."
Anh Bảo quay qua thì nhìn thấy chiếc mũ của mình được một anh trai nhặt lên giúp, bé cười nói cảm ơn: "Đúng là mũ của em, cảm ơn anh nha."
"Không cần…" Lúc Đường Phi Mặc định nói là không cần cảm ơn đâu thì cậu bất ngờ nhận ra cô bé ở bên cạnh mình, em ấy không phải là Anh Đào Bảo Bảo đáng yêu trên mạng sao?
Đúng vậy, đúng là em ấy nhỉ?
Lúc em ấy cười lên, trên má sẽ xuất hiện hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, đúng là em ấy rồi!
Lúc nào cậu cũng xem livestream của em ấy, sẽ không nhận nhầm được đâu!
Anh Bảo tiếp tục vui vẻ đung đưa hai chân nhỏ, chờ đợi thuyền chuyển động. Đường Phi Mặc nhìn chằm chằm cô bé không chớp mắt, thuyền còn chưa bắt đầu đi tìm kho báu, cậu phát hiện bản thân cậu đã tìm được bảo bối của mình rồi.
Thuyền hải tặc bắt đầu đi, dọc theo đường hầm nước dốc xuống. Những lúc thấy nguy hiểm, một tay Anh Bảo túm lấy quần áo của Phương Tiểu Tranh, một tay thì nắm chặt vạt áo của Đường Phi Mặc, sợ đến mức hét cứu mạng.
Đường Phi Mặc giống như một kỵ sĩ nhỏ, che chở trước mặt bé con, nói: "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
"Cảm ơn anh nha."
Anh Bảo nghe thấy câu nói của cậu giống như kỵ sĩ giải cứu công chúa trong truyện cổ tích tối hôm qua Phương Tiểu Tranh kể, chớp chớp đôi
mắt to đáng yêu của mình, hỏi cậu: "Anh là kỵ sĩ sao?"
Đường Phi Mặc nhìn bé con một lúc, yếu ớt nói một câu: "Cũng có thể!"
Anh Bảo cảm thấy kỵ sĩ hẳn là nên bảo vệ công chúa mới đúng: "Nhưng mà em đâu phải công chúa đâu!"
"Em cũng có thể là công chúa!"
Đường Phi Mặc cực kỳ nghiêm túc trả lời bé con. Cậu rất thích xem livestream của em ấy, thích nghe em ấy nói chuyện. Cậu vẫn luôn coi Anh Đào Bảo Bảo là công chúa nhỏ đáng yêu!
"Thật vậy sao?"
"Thật đấy."
"Ha ha, anh là một kỵ sĩ rất lợi hại, bản công chúa trao cho anh một tấm huân chương kỵ sĩ."
Anh Bảo cong mắt cười, lấy một cái cài áo hình tròn sáng lấp lánh từ trong túi áo ra rồi đặt vào trong lòng bàn tay cậu bé. Chiếc huy hiệu có hình cỏ ba lá này được bé con đổi vào lúc chơi trò chơi buổi sáng.
Tuy rằng huân chương này không phải đồ thật, chỉ là đồ trang sức của một cô bé nhưng khi Đường Phi Mặc nhận được từ tay Anh Đào Bảo Bảo, cậu cảm thấy bản thân mình như thật sự biết thành một kỵ sĩ anh dũng vậy.
Đến lúc tàu hải tặc xuống đến mặt đất, Anh Bảo và Đường Phi Mặc đã trở thành bạn bè rồi. Bé con cười thật tươi với cậu, cảm thấy anh trai bên cạnh này thật tốt quá!
Trò chơi "Cướp biển tìm kho báu" kết thúc, Phương Tiểu Tranh lại đeo khẩu trang lên cho cô bé. Hai người nắm tay nhau, Anh Bảo vẫy tay nói lời tạm biệt với Đường Phi Mặc.
Mãi đến khi hai người đã đi rất xa, Đường Phi Mặc vẫn ngẩng đầu ngóng trông theo. Đường Diệc Sâm vừa đi mua nước quay về, nhìn thấy con trai của mình đang ngẩn người thì hỏi cậu: "Con trai, con đang nhìn gì thế?"
"Công chúa!"
Đường Diệc Sâm nhìn theo tầm mắt của con trai mình, trước mắt chỉ toàn là dòng người đi lại: "Công chúa ở đâu cơ chứ? Đi thôi con trai!"
Đường Phi Mặc lấy lại tinh thần, vẻ mặt hào hứng nói với ba: "Ba ơi, ba có biết vừa nãy ở trên thuyền hải tặc, người ngồi bên cạnh con là ai không?"