"Ba ơi, ba có biết vừa nãy ở trên thuyền hải tặc, người ngồi bên cạnh con là ai không?"
"Dù gì cũng không phải là ba."
Đường Diệc Sâm sờ sờ mũi, anh ta và con trai bị chia sang ngồi hai hàng khác nhau, không ở cạnh nhau.
"Là Anh Đào Bảo Bảo đó!" Đường Phi Mặc nói.
"Ai cơ? Anh Đào Bảo Bảo à?"
Đến giờ Đường Diệc Sâm mới phản ứng lại, hét lên một tiếng: "A! Thật hay giả vậy? Vậy sao vừa nãy con không gọi ba chứ! Ba không được gặp rồi! Hầy, con trai, con xấu tính ghê đó, gặp được Anh Đào Bảo Bảo cũng không dẫn ba theo."
Bởi vì bỏ lỡ cơ hội gặp Anh Đào Bảo Bảo khiến Đường Diệc Sâm tiếc nuối tới mức giậm chân.
Đường Phi Mặc nhìn thấy dáng vẻ phát điên lên của ba mình thì cười ha hả, còn lâu cậu bé mới nói cho ba mình biết!
Anh Đào Bảo Bảo chỉ có thể là công chúa của một mình cậu thôi.
Ha, hi vọng lần sau còn có thể gặp lại Anh Đào Bảo Bảo thì tốt biết mấy!
…
Tại trường quay nằm ở ngoại ô phía Đông của Bái Kinh, đoàn làm phim "Hồng Tụ Khuynh Thiên".
Mấy cảnh quay vào buổi chiều đều là phân cảnh của Hứa Tâm Nhu và Kỳ Lệ Á. Hứa Hi Ngôn là tì nữ thân cận Yêu Nguyệt của Mạnh Chiêu nghi, chỉ cần Hứa Tâm Nhu có cảnh diễn, hầu hết đều phải có cô đứng làm nền bên cạnh.
Vậy mới nói, chỉ cần có cảnh của Hứa Tâm Nhu, cô đều phải đến phim trường.
Từ sau khi Hứa Tâm Nhu biết được những bí mật kia của Hứa Hi Ngôn, cô ta không gây gổ trước mặt cô nữa. Cho dù đang trong lúc chờ diễn, hai người cùng chờ ở một chỗ nhưng Hứa Tâm Nhu cũng không cố tình đến gây sự với cô.
Tuy không đến tìm Hứa Hi Ngôn để gây sự nhưng cũng không có nghĩa là cô ta không ghi thù Hứa Hi Ngôn, ngược lại, trong lòng cô ta hận Hứa Hi Ngôn muốn chết.
Dựa vào đâu mà gia nghiệp đồ sộ của nhà họ Hứa lại phải nương nhờ một đứa con hoang chứ?
Hứa Tâm Nhu cô ta kém hơn Hứa Hi Ngôn sao?
Cô ta đang là một ngôi sao hạng nhất nổi tiếng, còn Hứa Hi Ngôn là gì?
Chẳng qua chỉ là đạo cụ làm nền cho cô ta thôi!
Thợ trang điểm đang dặm lại lớp make-up cho Hứa Tâm Nhu, trợ lí Văn Lệ của cô ta dẫn theo người khiêng một cái thùng to vào trong.
Văn Lệ bảo bọn họ bỏ thùng xuống rồi đến bên cạnh Hứa Tâm Nhu, báo cáo: "Tâm Nhu, Tổng Giám đốc Sở cho người đưa trà chiều đến, nói là mời mọi người trong đoàn làm phim."
Hứa Tâm Nhu liếc mắt
qua nhìn, căn dặn cô ta: "Cô chia đống đồ này cho mọi người đi!"
"Được thôi!"
Văn Lệ bắt đầu đi chia đồ, mỗi người một phần hồng trà cùng với một phần bánh kẹo. Cô ta phát hết cho tất cả mọi người trong đoàn làm phim, chỉ có Hứa Hi Ngôn là không có.
Văn Lệ lắc lắc cái thùng rỗng, cố ý cười nói: "Ai ôi, ngại quá đi mất Cảnh Hi. Chia xong hết rồi, chỉ thiếu một phần của cô thôi."
"Không sao, tôi không cần."
Hứa Hi Ngôn lạnh lùng liếc nhìn Văn Lệ, cô thừa biết là Hứa Tâm Nhu cố ý. Làm như vậy, đơn giản là muốn cô lập cô ở đoàn làm phim mà thôi.
Đám người nhận quà của người khác xong thì bắt đầu nịnh nọt Hứa Tâm Nhu tới tấp.
Những người này đều đã quen thuộc cái vòng tạp nham này rồi, gió thổi chiều nào thì bọn họ sẽ nghiêng theo chiều đó.
Bọn họ đều nhìn ra, vì phân cảnh tát tai trong cảnh quay thứ ba tuần trước mà giữa Hứa Tâm Nhu và Hứa Hi Ngôn đã có khúc mắc. Giờ Hứa Tâm Nhu có danh tiếng hơn nên đương nhiên bọn họ sẽ theo phe của cô ta, hơn nữa còn không quên đạp Hứa Hi Ngôn mấy phát.
Một cô gái cũng diễn vai cung nữ trong đoàn làm phim là Triệu Nhuế Kỳ hỏi: "Bạn trai của chị Tâm Nhu cho người đem trà và bánh ngọt đến đoàn làm phim, thật sự chu đáo quá đi!"
Một cô gái khác tên Quan Tiểu Linh tiếp lời: "Đúng vậy! Chị Tâm Nhu không những có kỹ năng diễn xuất xuất sắc, ngoại hình xinh đẹp mà còn có cả một người bạn trai ưu tú như Tổng Giám đốc Sở. Hâm mộ chị ấy muốn chết!"
Triệu Nhuế Kỳ còn nói: "Nếu như tôi có một người bạn trai tài giỏi như Tổng Giám đốc Sở, tôi sẽ không đi quay phim mệt đến mức sống dở chết dở nữa. Nhưng mà chị Tâm Nhu ấy, không dựa dẫm vào bạn trai mà chỉ dùng sự cố gắng của bản thân để đi từng bước từng bước đến ngày hôm nay, mạnh hơn mấy người trà trộn vào đoàn làm phim bằng quy tắc ngầm nhiều."
Quan Tiểu Linh nói: "Có thể lên được bằng quy tắc ngầm, ít nhất chứng tỏ người ta còn có tí sắc đẹp. Chứ đâu giống chúng ta, vẻ ngoài không xinh đẹp. Cho dù có xin người ta nhìn mình một cái, người ta cũng không thèm nhìn."