Tuy Hoắc Vân Thâm không trả lời nhưng Hoắc Cảnh Đường có thể nhìn ra đáp án từ trong ánh mắt của anh. Hoắc Vân Thâm vô cùng quan tâm cô gái tên Cảnh Hi đó.
Hoắc Cảnh Đường nghĩ đến một khả năng, liền hỏi với vẻ bất an: "Vân Thâm, em nói thật cho anh biết đi. Có phải em có phản ứng với phụ nữ rồi không? Em với Cảnh Hi ở khách sạn…"
Chuyện này vô cùng quan trọng nên Hoắc Cảnh Đường buộc phải hỏi cho rõ ràng. Nếu như Hoắc Vân Thâm có thể chạm vào phụ nữ rồi, nhỡ đâu sinh ra được thằng nhóc hay con bé nào đấy, thì anh ta lại càng không thể mơ đến vị trí người thừa kế.
"Không có, em với cô ấy chỉ là bạn bè thôi."
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm tối lại, cúi đầu xuống.
Thật ra năng lực về chuyện kia của anh đã khôi phục, nhưng bây giờ anh không thể nói với anh Cả, đặc biệt là người trong nhà họ Hoắc. Nếu không, bọn họ nhất định sẽ rầm rộ lo chuyện kết hôn cho anh.
Hoắc Cảnh Đường tỉ mỉ quan sát anh một lúc, thấy anh không giống như đang nói dối thì yên tâm hơn.
Anh ta thở dài một hơi, nhìn anh bằng ánh mắt bất đắc dĩ, nói: "Thôi được rồi, ai bảo em là em trai của anh chứ. Scandal này, anh gánh. Lần này em nợ anh đấy."
"Em biết rồi."
Hoắc Cảnh Đường liền tiến thêm một bước, đưa ra yêu cầu: "Anh cũng muốn em đồng ý với anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Anh hi vọng em không tranh giành Tiết Nhã Đình với anh. Anh nhìn trúng cô ấy rồi."
Giọng điệu của Hoắc Cảnh Đường có chứa một chút bá đạo.
Hoắc Vân Thâm mỉm cười, nói: "Anh Cả, anh nghĩ nhiều rồi. Em không hề thích Tiết Nhã Đình, tất nhiên sẽ không tranh giành gì với anh."
"Em thật sự nghĩ như vậy sao?"
Hoắc Cảnh Đường không tin tưởng lắm, trong ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi. Anh ta nhìn Hoắc Vân Thâm, nói: "Nhưng anh lại nghe nói bữa tiệc mừng thọ của ông nội được tổ chức chỉ vì em. Mọi người muốn sắp xếp cho em cưới con gái nhà họ Tiết."
Đôi mắt bình thản của Hoắc Vân Thâm gợn lên một làn sóng nhẹ: "Vì em?"
Rõ ràng anh nghe nói là làm vì Hoắc Cảnh Đường, sao có thể là vì anh chứ?
"Đừng nói với anh là em không biết."
Hoắc Vân Thâm hiểu rõ tính cách của Hoắc Cảnh đường, anh ta là một người đa nghi. Để đánh tan sự nghi ngờ của anh ta, Hoắc Vân Thâm giải thích: "Em sẽ không bao giờ tranh giành phụ nữ với
anh đâu. Anh Cả, anh còn không hiểu tính tình của em sao? Từ nhỏ đến lớn, em chưa từng nghĩ sẽ tranh giành gì với anh cả."
Sở dĩ Hoắc Vân Thâm luôn luôn nhường nhịn anh Cả của mình là vì lúc nhỏ anh từng bị rơi xuống nước, nếu không nhờ Hoắc Cảnh Đường cứu anh thì e rằng anh đã chết yểu rồi.
Vì vậy, Hoắc Cảnh Đường không những là anh họ con của bác ruột anh, mà còn là tấm gương để noi theo trong cảm nhận của anh.
Năm đó, Hoắc Cảnh Đường nói là hi vọng anh đừng nổi bật hơn anh ta, đừng tranh giành sự yêu thương với anh ta, nên anh mới lựa chọn ra nước ngoài sinh sống với mẹ, luôn luôn sống một cách khiêm tốn.
"Em chắc không? Nếu thật sự là như vậy thì vì sao bây giờ em lại ngồi ở đây?"
Giọng điệu này rõ ràng là đang chất vấn, Hoắc Cảnh Đường đang lên án vì sao anh nói lời không giữ lời?
"Đây là ý của ông nội."
Hoắc Vân Thâm bình tĩnh trả lời.
Mọi lời nói của anh đều là sự thật, ông nội đã từng dốc hết nỗi lòng nói chuyện với anh, đánh giá năng lực của hai anh em một cách khách quan.
Ông nói, lòng dạ của Hoắc Cảnh Đường quá sâu, tính tình ngạo mạn, thái độ tự phụ, làm việc nghiêng về cái lợi trước mắt quá nhiều.
Nếu như giao Công ty Giải trí Vân Hải vào tay anh ta thì tương lai rất có thể sẽ xảy ra những hậu quả không thể lường trước được.
Người mà ông nội xem trọng là Hoắc Vân Thâm. Ông nói anh tính tình tỉ mỉ tinh tế, rộng lượng, thấu tình đạt nghĩa, có thể gánh trọng trách lớn. Cũng chính vì tương lai của nhà họ Hoắc nên Hoắc Vân Thâm mới đồng ý ngồi ở cương vị lãnh đạo Vân Hải.
Hoắc Cảnh Đường thầm hừ lạnh, anh ta hận nhất chính là loại người trong ngoài không đồng nhất như Hoắc Vân Thâm. Miệng thì nói không tranh không giành, nhưng chẳng phải lúc nào cũng giành giật với anh ta sao.
Năm năm về trước, nếu như nó không về nước thì ông nội cũng sẽ không giao Vân Hải cho nó. Mà lúc đó, người kế thừa Vân Hải phù hợp nhất, ngoài Hoắc Cảnh Đường mình ra thì không còn ai.
...