Nhưng nó vẫn cứ về nước.
Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng, Hoắc Vân Thâm bị tai nạn tàn phế như vậy, ông nội sẽ nghe theo đề nghị của đa số cổ đông, thay đổi ý định để mình tiếp quản công ty. Thế nhưng, cuối cùng mình chỉ nhận được chức danh Tổng Giám đốc đại diện tạm thời.
Thử hỏi, mình đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và nỗ lực cho Công ty Giải trí Vân Hải, đã hi sinh cả tuổi trẻ và nhiệt huyết vì sự nghiệp này, nhưng cuối cùng thì sao?
Không phải vẫn để cho Hoắc Vân Thâm kiếm được hời sao?
Lần nào Hoắc Vân Thâm cũng dùng lí do "ý của ông nội" để làm lí do cho có lệ. Rốt cuộc là ý của ông nội hay là ý của chính Hoắc Vân Thâm nó thì chỉ có mình nó mới hiểu rõ!
Hoắc Cảnh Đường không nói thêm gì nữa, nhìn chằm chằm Hoắc Vân Thâm một lúc rồi đá cửa đi ra ngoài.
Hai anh em giải tán mà không vui vẻ gì, Hoắc Vân Thâm thở dài một hơi rồi xoa xoa hốc mắt mệt mỏi.
Hiện nay, Giải trí Vân Hải đã chia làm hai thế lực. Một bên là các cổ đông cũ ủng hộ người được ông nội đề bạt là Hoắc Vân Thâm, bên còn lại là những cổ đông mới ủng hộ Phó Tổng giám đốc Hoắc Cảnh Đường.
Hơn nữa, Hoắc Cảnh Đường đã bồi dưỡng được một thế lực lớn ở Giải trí Vân Hải, có thể ngang bằng với địa vị Tổng Giám đốc của anh.
Ông nội thường nói, anh em đồng lòng thì có thể phát triển không ngừng.
Nhưng bây giờ hai anh em họ không thể nào vô tư giống như lúc nhỏ nữa, khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa.
Nhiều lúc, Hoắc Vân Thâm từng nghĩ rằng, nếu như anh từ bỏ vị trí Tổng Giám đốc thì có thể đổi lại được người anh Cả đối xử thật lòng với mình không?
…
Trong phim trường, người hâm mộ vẫn tiếp tục huyên náo.
Hứa Hi Ngôn vừa không có trợ lí vừa không có quản lí, đến một người ngăn chặn sự cố giúp cô cũng không có.
Vì vậy, cô phải tốn không ít thời gian để thoát khỏi đám fan cuồng kia mới vào đến đoàn phim.
Trong phòng trang điểm của đoàn phim vô cùng náo nhiệt, lúc Hứa Hi Ngôn vừa bước vào thì Văn Lệ đang ba hoa tả lại cảnh Hứa Hi Ngôn bị ném trứng cho mọi người nghe. Mấy người Triệu Nhuế Kỳ nghe đến say sưa, tất cả đều vui không kiềm được.
Thấy Hứa Hi Ngôn tới, người
trong phòng mới ngừng nói chuyện, ai làm việc nấy.
Văn Lệ muốn gây khó dễ cho Hứa Hi Ngôn nên cố ý nói: "Ôi trời, Cảnh Hi, cô làm sao thế này? Sao đội một vòng hoa trứng tới đoàn phim vậy?"
Ánh mắt Hứa Hi Ngôn sắc bén, cô đẩy Văn Lệ ra rồi đi thẳng tới trước mặt Hứa Tâm Nhu, đá đổ một chiếc ghế bên cạnh, tức giận truy hỏi:
"Hứa Tâm Nhu! Có phải do chị làm không? Chị cố ý tạo ra mấy scandal kia chính là muốn hắt nước bẩn lên người tôi, tôi nói không sai chứ?"
Mặc dù đạo diễn Hoàng Quốc Cường khuyên cô đừng lấy trứng chọi đá nhưng cô thật sự không nhịn được nữa.
Cô càng nhẫn nhịn thì Hứa Tâm Nhu chỉ tìm thêm cách thức nghiêm trọng hơn để hãm hại cô thôi.
Văn Lệ vội vàng muốn bảo vệ chủ nên lách lên, đứng cản trước mặt Hứa Tâm Nhu, nói: "Cảnh Hi, cô ăn nói kiểu gì vậy? Tự cô không biết kiểm soát hành vi của mình, bị người khác nắm được thóp, tạo nên scandal thì liên quan gì tới Tâm Nhu nhà tôi?"
"Chỗ này không có chuyện của cô, cô tránh ra cho tôi!"
Hứa Hi Ngôn đẩy Văn Lệ sang một bên rồi nhìn chằm chằm vào Hứa Tâm Nhu đang nhàn nhã trang điểm, tức giận nói: "Người đang làm, trời đang nhìn! Hứa Tâm Nhu, chị dám thề với trời không!"
Những người khác trong phòng trang điểm đều chưa từng nghĩ đến việc, một diễn viên nhỏ như Cảnh Hi lại dám ngang nhiên trở mặt với một diễn viên hạng A có danh tiếng như Hứa Tâm Nhu.
Không một ai lên tiếng mà chỉ yên lặng xem kịch hay. Bọn họ cảm thấy, từ lúc hai người Hứa Tâm Nhu và Cảnh Hi đối đầu nhau thì đoàn phim cũng náo nhiệt hơn hẳn, bọn họ cũng có chuyện để nói lúc nhàm chán.
Hứa Tâm Nhu đặt hộp phấn trên tay xuống, từ tốn đứng dậy, nụ cười vẫn nở trên môi:
"Cô Cảnh Hi, có phải cô đã hiểu lầm gì không?"
"Cô cho rằng với địa vị bây giờ của tôi, tôi cần phải dùng loại thủ đoạn hèn hạ kia để đối phó với một diễn viên nhỏ không danh không tiếng như cô sao?"