Chỉ cần nghĩ đến lời đồn về thủ đoạn thanh lọc giới giải trí của Hoắc Vân Thâm, Tống Tương Bình lại càng thấy rét run.
Nếu Hoắc Vân Thâm vì Cảnh Hi mà trả thù bạn trai và người nhà của cô ta, vậy thì cô ta thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào!
Hiện tại cô ta đã biết mình chọc phải người không nên dây vào, cảm thấy hối hận sâu sắc.
Thừa dịp Hoắc Vân Thâm vẫn chưa có mệnh lệnh gì, cô ta quỳ xuống mặt đất, hai tay chắp lại trước ngực, không ngừng cầu xin:
"Ngài Hoắc! Tôi đã sai rồi! Tôi không nên dây vào Cảnh Hi, không nên khinh thường cô ấy! Là tôi ngu xuẩn! Tôi có mắt như mù! Xin ngài Hoắc thương xót, bỏ qua cho tôi, tôi xin ngài giơ cao đánh khẽ…"
Tống Tương Bình hoàn toàn không còn dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo trước đây nữa, giờ phút này cô ta giống như chó nhà có tang, không ngừng lạy lục cầu xin tha thứ.
Hoắc Vân Thâm ngồi trên xe lăn, lạnh lùng ngạo nghễ nhìn xuống cô ta: "Cô đánh cô ấy phải không? Đánh mấy cái?"
Tống Tương Bình sợ hãi giơ một ngón tay ra: "Một… một cái."
"Tốt lắm, ăn một trả mười."
Giọng nói của Hoắc Vân Thâm bình tĩnh, giống như đang nói chuyện phiếm với người khác vậy.
Anh vừa dứt lời, cấp dưới của anh đã giữ chặt đầu vai của Tống Tương Bình, một trong số họ đứng đối diện với cô ta, đánh vào hai bên mặt cô ta.
"Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát!"
Mười cát tát giòn tan vang lên, Tống Tương Bình đã bị đánh đến mức mất cả phương hướng. Đầu óc cô ta quay cuồng, hai mắt nổ đom đóm, hai má nóng rát đau đớn.
"Có phải đau lắm không?" Hoắc Vân Thâm hỏi.
Tống Tương Bình gật đầu liên tục, hi vọng Hoắc Vân Thâm có thể tha cho cô ta.
"Có thể cảm thấy đau thì tức là vẫn chưa đủ mạnh. Tát thêm đi!"
Lúc này, vẻ tàn ác trên người Hoắc Vân Thâm đã bị kìm lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh lại khôi phục về phong thái yêu dị mà cuốn hút.
Khi anh nói ra những câu trừng phạt thế này, người ta có cảm giác như anh đang nói "thời tiết hôm nay tốt lắm" vậy.
"Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát!"
Tông Tương Bình lại bị tát bôm bốp thêm mười cái, sau khi kết thúc thì khuôn mặt vốn bình thường của Tống Tương Bình đã sưng như đầu heo, miệng cũng bị dập, máu tươi tràn ra bên ngoài.
"Còn đau không?" Hoắc Vân Thâm lại hỏi.
"Ông au…"
Tống Tương Bình vừa
nuốt máu vừa lắc đầu, nói năng không lưu loát được nữa.
Mặc dù đau đến không nói nên lời, nhưng cô ta cũng không dám ngỗ nghịch chút nào, chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt ngược vào trong.
Trả lại gấp hai mươi lần, quá sướng!
Hứa Hi Ngôn ở bên cạnh nhìn người đàn ông nọ thờ ơ dạy dỗ cô ta, cảm thấy thật sự rất buồn cười. Anh đang định dạy dỗ người ta đến chết mà còn muốn người ta không thể oán hận anh câu nào?
Thật sự là xấu tính đến cùng luôn!
Hoắc Vân Thâm lại bình tĩnh mở miệng: "Cô không cần phải sợ tôi như vậy, thật ra tôi rất dễ tính. Con người tôi trước giờ đều thưởng phạt rõ ràng, nếu như cô phạm sai lầm thì cô phải gánh vác trách nhiệm. Cô đã không còn tư cách làm một quản lí nữa rồi, bắt đầu từ ngày mai, cô không cần xuất hiện ở Bái Kinh nữa."
Lời nói của anh giống như âm thanh đến từ địa ngục, hút lấy hồn phách của người khác.
Chỉ một câu nói thôi mà đã chặt đứt luôn tương lai của người ta, đuổi người ra khỏi Bái Kinh, thế này cũng là dễ tính à?
Hứa Hi Ngôn liếc mắt nhìn người đàn ông với vẻ mặt hời hợt này, không thể tưởng tượng được lúc anh khó tính thì sẽ như thế nào nữa?
Tống Tương Bình nghe thấy câu này, trong lòng biết rõ Hoắc Vân Thâm đã quá nhẹ tay rồi.
Anh chỉ không cho cô ta làm quản lí, không cho cô ta xuất hiện ở Bái Kinh thôi, chứ không muốn mạng sống của cô ta.
Cô ta nhanh chóng dập đầu cảm ơn: "Cảm ơn ngài Hoắc đã ban ơn, tôi biết tôi phải làm gì rồi. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi Bái Kinh ngay, không bao giờ xuất hiện nữa."
Hoắc Vân Thâm nhấc một tay lên, chống ở Thái Dương, từ từ nói: "Còn nữa, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi không muốn nó bị lộ ra từ miệng cô. Nếu như có một chút tin tức nào lọt ra thì cô tự gánh vác hậu quả. Nhớ cho kỹ, cô nợ tôi một cái lưỡi."