Vừa nhìn thấy Dịch Tiêu tới, Hứa Hi Ngôn đoán chắc là Hoắc Vân Thâm cũng sẽ tới. Cô chẳng nghĩ gì cả, vội vàng nằm hẳn xuống dưới đất kêu đau "ui da", "chao ôi".
Uyển Đậu: "..."
Bỗng nhiên Uyển Đậu hơi khó hiểu, bà chủ oai phong lẫm liệt, khí thế bừng bừng lúc nãy đâu mất rồi?
Sao lại đột nhiên nằm dưới đất la lối ỉ ôi thế kia?
Không ngoài dự đoán của Hi Ngôn, một chiếc xe lăn từ ngoài cửa đi vào. Gương mặt người đàn ông ngồi trên xe lăn thâm trầm âm u, cơn phẫn nộ đang được kiềm chế quanh quẩn khắp người.
Bên trong đôi mắt hoa đào cuộn trào tia sáng lạnh lẽo và sắc bén như một thanh kiếm bén nhọn, đâm sâu vào da.
Hoắc Vân Thâm đẩy xe lăn đi vào, liếc mắt nhìn một đống bừa bộn trong phòng. Khi ánh mắt anh chuyển tới cô gái đang nằm dưới đất, đôi đồng tử bỗng chốc co lại, hàng lông mày nhíu chặt. Anh lập tức di chuyển đến chỗ cô.
"Cảnh Hi! Cảnh Hi..."
Anh không tài nào che giấu được nỗi lo lắng và sốt ruột trong mắt mình, vươn tay nắm lấy cổ tay của Hứa Hi Ngôn, muốn đỡ cô dậy.
Hứa Hi Ngôn sao có thể lãng phí cơ hội thử lòng nam thần được cơ chứ!
Cô thuận thế đứng dậy, nằm úp trên đùi của anh, khóc lóc kể lể: "Anh Hoắc, thật sự là anh sao. Cuối cùng anh cũng tới rồi. Tôi bị người ta ức hiếp kìa! Hu hu hu..."
"Là bọn họ à?"
Hoắc Vân Thâm lạnh lùng liếc nhìn đám người đang nằm trên đất, bọn họ đau đến mức không ngóc dậy nổi.
Hứa Hi Ngôn thành khẩn trả lời: "Ừ, nếu không nhờ Uyển Đậu đánh gục mấy người này, có lẽ tôi đã mất mạng rồi."
Uyển Đậu: "..."
Bà chủ à, chị khiêm tốn như vậy có ổn không đó!
Uyển Đậu em đây thật sự là chẳng làm cái gì cả!
Đánh gục bọn người này là chị cơ mà!
"Có bị thương không? Có đau không?"
Nhìn gương mặt nhỏ bé đầy uất ức và đôi mắt ngấn lệ của Hứa Hi Ngôn, trái tim Hoắc Vân Thâm đau đến nỗi sắp vỡ tan.
Đều tại anh đến trễ, chẳng thể bảo vệ cô gái của anh ngay tức khắc.
"Đau! Đau quá à... Ở đây nè! Ở đây... Rồi ở đây nữa... đau lắm!"
Hứa Hi Ngôn chỉ vào nhiều chỗ trên người mình, uất ức than đau.
Trên thực tế, nếu như cô thật sự bị thương nặng,
chắc chắn cô sẽ không nói với Hoắc Vân Thâm, bởi vì cô không muốn gây thêm rắc rối cho anh.
Nhưng nếu như cô không bị thương hoặc là chỉ bị thương nhẹ như bây giờ, cô sẽ tranh thủ để anh an ủi, giành lấy sự quan tâm của nam thần để chứng thực mức độ quan tâm của anh dành cho cô.
Có người động đến bảo bối của anh, Hoắc Vân Thâm rất tức giận, cơn giận ấy lớn đến nỗi không thể áp chế. Anh lập tức ra lệnh cho Dịch Tiêu bắt đám người này lại.
"Là cô ta dẫn người tới kiếm chuyện à?"
Hoắc Vân Thâm chỉ chị Tống đang ngồi bệt trên đất, hỏi.
Uyển Đậu gặp được boss lớn, cảm thấy như có thêm được sức mạnh và thể diện, bèn nhanh chóng nói rõ tình hình: "Anh Hoắc, chính là cô ta! Cô ta ra tay đánh chị Cảnh Hi. Chẳng những muốn dạy dỗ chị Cảnh Hi, mà còn nói năng lỗ mãng, nói rất nhiều câu khó nghe sỉ nhục chị ấy!"
"Ồ! Vậy à?" Hoắc Vân Thâm lạnh lùng nhếch môi, lên tiếng mỉa mai: "Là ai mà to gan đến như vậy?"
Lúc này, Dịch Tiêu như một chiếc máy vi tính được lập trình sẵn, nói rõ lai lịch của chị Tống:
"Quản lí của Mã Hạo Đông - Tống Tương Bình, đã làm công việc quản lí năm năm, bố mẹ làm công ăn lương, có ông nội 80 tuổi và em trai đang học cấp hai, bạn trai là nhiếp ảnh gia của Công ty Giải trí Hoa Âm."
Đôi mắt bí hiểm của Hoắc Vân Thâm lóe ra một tia sáng cực kỳ lạnh lẽo, giọng điệu vẫn nhàn nhạt thản nhiên như cũ: "Tống Tương Bình, cô nói xem tôi nên xử lí cô như thế nào đây?"
Cho đến lúc này, chị Tống mới có cảm giác rơi xuống vực sâu, đôi chân run rẩy, muốn chạy cũng chẳng có sức lực, ngã ngồi trên mặt đất.
Hoắc Vân Thâm, người đó là Hoắc Vân Thâm đấy!
Tổng Giám đốc của Công ty Giải trí Vân Hải, người chi phối toàn bộ giới showbiz, nắm giữ quyền lực to lớn. Anh ta cũng là người chống lưng cho Cảnh Hi ư?
...