Cô vừa mới tổ chức một buổi họp báo thanh minh cho bản thân mình, còn thuận tiện gắp lửa bỏ tay người, ném cho Sở Vũ Hách một củ khoai lang nóng bỏng tay. Cô đoán chắc rằng mấy ngày này Sở Vũ Hách sẽ chẳng vui vẻ gì, nhưng không ngờ bây giờ hắn ta còn gặp cảnh họa vô đơn chí.
Ha ha… Đây là quả báo của Sở Vũ Hách!
Về phần vì sao công ty giải trí Vân Hải đột nhiên quyết định như vậy, đó cũng không phải chuyện mà cô nên quan tâm. Cô chỉ cần yên ổn sống những ngày tháng đơn giản của mình là được rồi.
Vì thế, tâm trạng của Hứa Hi Ngôn tốt vô cùng. Cô quay lại đoàn phim, cần quay cái gì thì quay, cần làm cái gì thì làm.
Hôm nay chủ yếu là quay cảnh diễn chung của nam chính Lâm Hoài Cẩn và nữ chính Kỳ Lệ Á, phần diễn của Hứa Hi Ngôn rất ít, cô nhanh chóng hoàn thành phần quay.
Sau đó, cô vào nhà vệ sinh sửa soạn một chút rồi đến đoàn phim "Ngọn Nguồn Tội Lỗi".
Lúc Hứa Hi Ngôn đi ra từ nhà vệ sinh, Văn Lệ lại chặn đường cô. Cô nhướng mày hỏi: "Trợ lí Văn, cô lại muốn làm gì nữa?"
Văn Lệ khoanh tay, hất cằm, liếc mắt lườm cô. Cô ta không trả lời mà lại lùi về, đứng canh ở trước cửa nhà vệ sinh, còn Hứa Tâm Nhu thì vào trong.
Hứa Tâm Nhu vẫn giữ nguyên bộ hóa trang nhân vật của mình. Cô ta mặc một bộ váy dài kiểu cung đình thêu hình hoa mẫu đơn màu vang, trên đầu mang trang sức bằng vàng hình đóa hoa rực rỡ, hai bên tóc cắm trâm cài tua rua, đung đưa theo từng nhịp bước của cô ta.
Hứa Hi Ngôn thừa nhận, Hứa Tâm Nhu diễn vai Mạnh Chiêu nghi thật sự rất có khí chất, đây cũng là nguyên nhân khiến cô ta có thể chinh phục được người xem.
Trong bộ phim, cô ta là Mạnh Cẩm Tâm xinh đẹp độc ác. Ngoài đời thật, cô ta cũng chẳng thua kém gì vai diễn của mình.
"Ồ, hóa ra là đàn chị phân, à không, đàn chị Hứa đến đấy à!"
Hứa Hi Ngôn cười hi hi chào hỏi. Sau khi quan sát một lượt từ trên xuống dưới, cô lại tiếp tục khen: "Ôi trời, đàn chị Hứa đúng là khác biệt thật, chị mặc bộ đồ cung đình vàng óng ánh rực rỡ này lên thật sự hợp lắm đó nha. Vàng lóng la lóng lánh, vàng khè luôn, lại còn thoang thoảng mùi hương không hề tầm thường nữa."
Vậy mà lại
gọi cô ta là đàn chị phân?
Vàng lóng la lóng lánh, vàng khè, còn có mùi hương không giống bình thường?
Không phải đang châm chọc chuyện cô ta rơi xuống hố phân tự hoại lần trước hay sao?
Sắc mặt của Hứa Tâm Nhu lập tức trầm xuống, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp cũng như bị phủ kín bằng một lớp màu phân xấu xí.
Không nhắc đến thì thôi, một khi đã nhắc đến lại thấy ghê tởm. Quả thực đó là ác mộng mà cả đời cô ta khó rửa sạch được, muốn nôn quá.
Cô ta không muốn nhắc lại chuyện này nữa, chỉ có thể nén giận, coi như không nghe thấy gì.
Cô ta lại nhìn về phía Hứa Hi Ngôn, ánh mắt như được ngâm trong chất độc, hung hăng nhìn cô chòng chọc, chất vấn: "Có phải cô không? Cô thủ thỉ bên tai Hoắc Vân Thâm, bảo anh ta rút cổ phần khỏi Tụ Tinh, đúng không?"
Trên thực tế, mặc cho Sở Vũ Hách vẫn luôn cho rằng giữa Hoắc Vân Thâm và Hứa Hi Ngôn không có quan hệ gì, nhưng Hứa Tâm Nhu vẫn luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như những gì được thể hiện ra.
Hứa Hi Ngôn gian xảo rất có thể sẽ làm đủ loại chuyện bỉ ổi hòng trả thù cô ta và Sở Vũ Hách!
Hứa Hi Ngôn cảm thấy thật nực cười, vì sao cứ có chút biến động nhỏ gì là bọn họ lại nghi ngờ cô đầu tiên chứ?
Cô có năng lực lớn đến mức có thể quyết định cả chuyện quản lí của Vân Hải à? Sao đến bản thân cô cũng không biết?
Quả thật là nằm thôi cũng trúng đạn!
Hứa Hi Ngôn khoanh tay, lạnh lùng cười: "Liên quan gì đến tôi? Nếu tôi có năng lực làm như vậy, tôi sẽ bảo Hoắc Vân Thâm thu mua luôn Tụ Tinh, để hai người các cô đều phải cút đi hết!"
Nghe thấy chưa, con nhỏ kia ác độc đến mức nào?
Hứa Tâm Nhu đã xác định được là không phải cô làm. Nếu là Hứa Hi Ngôn thì nhất định sẽ đuổi cùng giết tận.
Món nợ này không đổ lên đầu cô được, vậy thì tính sang chuyện cô vu oan cho Sở Vũ Hách vậy. Hứa Tâm Nhu hất cằm lên: "Hứa Hi Ngôn, mày bản lĩnh hơn tao tưởng đấy, đúng là tao đã xem thường mày rồi!"
…