Hứa Hi Ngôn phì cười, nói: "Ôi, có thể nghe thấy lời khen từ miệng của đàn chị Hứa cơ à, ngạc nhiên thật đấy!"
Hứa Tâm Nhu chán ghét lườm cô một cái, nói tiếp: "Không cần biết thế nào, nhưng mày đã vu tội cho Vũ Hách, hại anh ấy vướng vào scandal. Còn nữa, tao muốn hỏi mày một câu, có thật là mày đâm anh ấy bị thương không?"
Từ đầu đến cuối, Hứa Tâm Nhu không tin Sở Vũ Hách sẽ phản bội cô ta. Cô ta thà tin rằng đó là do đồ đê tiện Hứa Hi Ngôn quyến rũ Sở Vũ Hách.
"Ha ha ha…" Hứa Hi Ngôn không nhịn được, cười phá lên: "Đúng vậy, là tôi đâm đấy! Ai bảo người đàn ông yêu quý của chị động tay động chân với tôi chứ? Chỉ là tôi vẫn cảm thấy đâm cúc hoa là hình phạt rất nhẹ rồi, sớm biết thế thì tôi nên đập vỡ 'trứng' của hắn ta luôn mới đúng, để hắn ta không sinh con đẻ cái được nữa mới sướng!"
"Mày…"
Hứa Tâm Nhu tức giận giơ tay lên muốn tát vào mặt cô, nhưng tay cô ta chưa hạ xuống thì đã bị Hứa Hi Ngôn bắt lấy cổ tay rồi.
Hứa Hi Ngôn mỉa mai nhếch môi lên, hỏi: "Sao hả? Còn muốn đánh tôi à? Chị có tư cách gì mà đánh tôi chứ? "
Hứa Hi Ngôn hất văng tay Hứa Tâm Nhu ra. Cô ta bị đẩy đến nỗi cơ thể hơi lảo đảo, suýt thì ngã xuống.
"Mày bây giờ kiêu ngạo quá rồi nhỉ! Là bản thân mày đi quyến rũ Vũ Hách, chẳng lẽ tao không thể dạy dỗ mày à?" Hứa Tâm Nhu tức giận nói.
"Con mắt nào của chị thấy tôi quyến rũ Vũ Hách hả? Rõ ràng là hắn ta muốn quyến rũ tôi, có biết không!"
"Cái rắm! Đừng nghĩ là tao không biết, mày nhìn thấy tài sản và địa vị của anh ấy bây giờ cao rồi, cho nên muốn nối lại tình xưa với anh ấy. Anh ấy không đồng ý, nên mày mới muốn hủy hoại anh ấy! Mày thật sự quá độc ác!"
Hứa Hi Ngôn nghe vậy thì rất buồn cười: "Ôi trời, sức tưởng tượng của đàn chị Hứa quả thật không phải phong phú bình thường đâu! Chị tưởng tượng giỏi như vậy, hay là chị đổi nghề đi làm biên kịch đi!"
"Mày nói kháy ít thôi!"
Hứa Tâm Nhu căm hận trừng mắt với cô.
Đã đến lúc ăn miếng trả miếng rồi, ánh mắt Hứa Hi Ngôn dần lạnh đi: "Được, vậy tôi sẽ nói vài lời nghiêm túc vậy. Tôi nói tôi có chứng cứ, chị có muốn xem không?"
Thấy Hứa Tâm Nhu vẫn nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, Hứa Hi Ngôn bình thản lấy điện
thoại ra, mở phần ghi âm lúc ở Ngân Cự lần trước lên.
Bản ghi âm từ từ phát ra, đoạn đối thoại giữa hai người Hứa Hi Ngôn và Sở Vũ Hách vang lên rõ ràng từ trong điện thoại.
"Vũ Hách, anh còn yêu em thật sao?"
"Đương nhiên! Tình yêu anh dành cho em từ trước đến nay vẫn chưa từng thay đổi! Bao nhiêu năm qua, em không ở bên cạnh anh, anh mới hiểu ra anh quan tâm em đến nhường nào! Không có ngày nào anh không nhớ đến em!"
"Nhưng em lại nghe nói anh qua lại với chị gái em, thế là thế nào?"
"Đó là do cô ta cứ bám chặt anh không buông, truyền thông bên ngoài lại viết bậy. Chỉ là tin đồn thôi, em đừng cho là thật!"
"Vậy là chị của em thật sự rất yêu anh, đúng không? Vậy anh nói xem, giữa em và chị ấy thì ai tốt hơn ai?"
"Trong lòng anh đương nhiên em là tốt nhất, dịu dàng nhất! Cô ta là một người phụ nữ không biết lí lẽ, cực kỳ thích ra vẻ, cũng cực kỳ thích hư vinh. Người phụ nữ như vậy sao có thể so sánh với em được? Cô ta còn chẳng bằng một phần mười ngàn của em."
File ghi âm kết thúc ở đấy. Tuy rằng chỉ có mấy câu thoại ngắn ngủi, nhưng cũng có thể nghe được rõ ràng là Sở Vũ Hách đang thổ lộ lấy lòng Hứa Hi Ngôn.
Hứa Tâm Nhu nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, thật sự giống như vừa bị bôi một lớp phân lên vậy, thậm chí còn khó coi hơn phân nữa.
Cô ta thật sự khó mà tin được, bình thường Sở Vũ Hách luôn ra vẻ chung thủy với cô ta lại là kẻ lừa dối, ở sau lưng cô ta còn nghĩ đến người phụ nữ khác, đặc biệt là tình cũ khó quên Hứa Hi Ngôn.
Điều khiến Hứa Tâm Nhu khó chịu nhất, là lúc hắn ta so sánh cô ta và Hứa Hi Ngôn, hắn ta lại nói cô ta không ra gì cả.
Người phụ nữ không biết lí lẽ… cực kỳ thích ra vẻ… yêu thích hư vinh…
Đây là đánh giá của Sở Vũ Hách đối với cô ta à?
Bấy nhiêu năm qua, cô ta đã dốc sức dốc lòng giúp đỡ hắn ta. Tụ Tinh có thể huy hoàng được như ngày hôm nay, cũng có không ít công lao vất vả của Hứa Tâm Nhu.
Nhưng mà người đàn ông đó khi gặp Hứa Hi Ngôn lại đi nói ra những lời như vậy!
…