Nhưng mà người đàn ông đó khi gặp Hứa Hi Ngôn lại đi nói ra những lời như vậy!
Thật khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo!
Xưa nay Hứa Tâm Nhu vẫn luôn cao ngạo, giờ phút này đương nhiên cô ta phải chịu đả kích không nhỏ.
Thậm chí cô ta còn bịt hai tai mình lại, đau khổ lắc đầu: "Không! Không thể như vậy được! Chắc chắn là đoạn ghi âm giả! Vũ Hách không thể nào phản bội mình được! Tuyệt đối không thể nào!"
Thấy Hứa Tâm Nhu bị đả kích, tự mình lừa mình, tựa như toàn bộ lòng tự tôn đáng kiêu ngạo của cô ta đã bị giẫm nát dưới chân.
Hứa Hi Ngôn vui sướng không nói nên lời!
Có còn nhớ vào đêm năm năm trước, sau khi cô uống say bị đẩy vào phòng khách sạn, lúc nghe thấy đối thoại giữa Sở Vũ Hách và Hứa Tâm Nhu, cảm giác của cô như thế nào?
Cũng giống như Hứa Tâm Nhu lúc này vậy.
Năm năm trước, đôi nam nữ khốn nạn kia đã đả kích và sỉ nhục cô. Hôm nay, cô phải trả lại cho bọn họ hơn cả những gì từ trước đến nay cô phải chịu đựng.
Hứa Hi Ngôn sẽ không để cho đôi nam nữ khốn nạn kia được sống vui vẻ đâu, cô lạnh lùng cười.
"Năm năm trước hắn ta có thể phản bội tôi, vậy có lí nào bây giờ hắn ta không làm được?"
"Hứa Tâm Nhu, chị đã nếm được cảm giác bị người ta phản bội là như thế nào chưa?"
"Gieo nhân nào thì gặt quả nấy!"
"Toàn bộ những việc này là do chị tự làm tự chịu, là quả báo của chị!"
Nghĩ đến vai diễn đóng thế đang chờ mình, Hứa Hi Ngôn không tiếp tục dây dưa với Hứa Tâm Nhu nữa. Cô lướt qua cô ta, bỏ đi thẳng một mạch.
Lúc cô sắp đi đến cửa nhà vệ sinh, Hứa Tâm Nhu gọi với theo: "Hứa Hi Ngôn! Mày đứng lại đó cho tao!"
Hứa Hi Ngôn dừng bước lại, cười hỏi: "Đàn chị Hứa, chị còn gì muốn chỉ bảo gì nữa à?"
"Tao muốn mày đừng tiếp tục quấn lấy Sở Vũ Hách nữa!" Hứa Tâm Nhu ra lệnh.
Hiện tại, giữa cô ta và Sở Vũ Hách là quan hệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, không thoát khỏi nhau được. Cho dù cô ta biết Sở Vũ Hách là một tên cặn bã thì đó cũng là sự lựa chọn ban đầu của cô ta.
Hứa Hi Ngôn thật sự cảm thấy rất buồn cười. Cô vẫn nở nụ cười tươi như trước, nói: "Đàn chị Hứa yên tâm! Đồ rác rưởi gặp sắc quên nghĩa này, tôi đây không thích một chút nào! Chị cứ giữ cho mình đi nhé!"
"…"
Hứa Tâm Nhu bị
vả mặt bôm bốp, tức giận không nói được câu nào. Trong lòng cô ta hận đến nỗi suýt thì nghiến nát cả răng.
Nhưng mà cô ta vẫn phải tự mình kìm nén cơn giận.
Cô ta vốn tưởng rằng mình đã cướp được người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, nhưng ai mà biết được hắn ta thật sự là một tên rác rưởi!
…
Đoàn làm phim "Ngọn Nguồn Tội Lỗi".
Hứa Hi Ngôn đến nơi, chào hỏi đạo diễn phim trường và nhân viên ở đây xong, lập tức có thợ trang điểm đến hóa trang thành tạo hình nhân vật nữ chính cho cô.
Sau khi Hứa Hi Ngôn trang điểm và mặc trang phục trong phim vào, cả người liền toát lên vẻ khí khái anh hùng, tư thế oai phong hiên ngang, thậm chí còn ngầu hơn nữ chính Hoàng Yên Nhiên nữa.
Đầu tiên là quay mấy cảnh diễn đôi với nam chính, Hứa Hi Ngôn cố gắng hết sức làm theo yêu cầu của đạo diễn, quay tốt từng cảnh một.
Nếu như NG một lần, vậy thì quay lại một lần, cho đến lúc qua cảnh thì thôi.
Đạo diễn Bành Tư Thành ngồi đằng sau máy quay, nhìn thấy Cảnh Hi trước màn hình hoàn thành xuất sắc các hành động thì rất vừa lòng.
Ông ta cũng khá là tán thưởng người mới Cảnh Hi này, bởi vì ông ta nghe Phụ trách Hình trong đoàn phim nói, lúc họ đến tìm Hoàng Quốc Cường để mượn diễn viên, đạo diễn Hoàng không muốn cho mượn.
Là Hứa Hi Ngôn dùng lí do "Cần giúp đỡ cấp bách", "Đặt mình vào hoàn cảnh khác" để thuyết phục đạo diễn Hoàng. Một người trẻ tuổi đã có thể suy nghĩ đến mức này, thật sự không dễ gặp.
Bành Tư Thành âm thầm cúi đầu hỏi phụ trách Hình: "Tiền thù lao đóng thế của Cảnh Hi thương lượng là bao nhiêu?"
Phụ trách Hình ngây ra, sau khi phản ứng lại thì trả lời: "Chưa thương lượng đâu đạo diễn Bành. Lúc đó là cô ấy tự nguyện đến đây giúp đỡ, căn bản không hề nhắc đến tiền thù lao, tôi cũng không nhắc. Tôi cảm thấy chúng ta có thể trả cho cô ấy theo giá thấp ban đầu, chắc chắn cô ấy sẽ không nói gì đâu."
Phụ trách Hình âm thầm vui sướng, cho rằng mình có lời rồi, có thể tiết kiệm tiền cho đoàn làm phim.