Cô khẽ cười với Hoắc Vân Thâm, hỏi: "Anh Hoắc, anh đoán xem hồi tối tôi gặp được ai?"
"Ai vậy?"
"Anh trai của anh, Hoắc Cảnh Đường đấy. Không ngờ anh ta cũng ăn cơm ở nhà hàng đó."
Hứa Hi Ngôn tự động bỏ qua cảnh mình bị Hoắc Cảnh Đường dùng lời lẽ đe dọa trong nhà vệ sinh nam.
"À, anh trai tôi đi xem mắt."
Hoắc Vân Thâm nhớ tới chuyện này, cảm thấy chuyện Hứa Hi Ngôn gặp Hoắc Cảnh Đường trong nhà hàng là rất bình thường.
Cũng bởi vì điều này nên anh không vào nhà hàng, mà chọn đợi cô ở ngoài.
"Xem mắt với Tiết Nhã Đình sao?" Hứa Hi Ngôn hỏi.
"Ừ."
Hoắc Vân Thâm không thể nói cho cô biết, thật ra người được sắp đặt đi xem mắt lúc đầu là anh.
Hai người tôi một câu anh một câu nói chuyện với nhau, chiếc xe RV đã đi đến một chợ đêm của Bái Kinh tự lúc nào.
Trong hẻm nhỏ người đến người đi, hai bên đường có không ít quán buôn bán nhỏ bắt đầu bận rộn. Có không ít khách ngồi ngay trước quầy hàng để ăn các món ăn vặt.
Hứa Hi Ngôn đẩy Hoắc Vân Thâm tới đây, anh hơi kinh ngạc nhìn chợ đêm huyên náo trước mắt. Từ trước tới nay anh chưa bao giờ đến những khu chợ như thế này.
Hứa Hi Ngôn đoán được với thân phận thiếu gia cao quý như anh chắc chắn rất ít đến những nơi như thế này, chứ nói gì đến chuyện ăn quà vặt.
Khi bọn họ cùng đi vào trong một ngõ nhỏ, có lẽ là do Hoắc Vân Thâm ngồi trên xe lăn nên đã thu hút không ít sự chú ý của những người xung quanh. Có điều, may là vì ban đêm trời tối nên không ai nhận ra bọn họ.
Hứa Hi Ngôn đẩy xe lăn của Hoắc Vân Thâm vào trong một lều vải, tìm một chỗ ngồi. Sau đó, cô đi ra bên ngoài gọi đồ nướng và xiên que các loại, còn gọi thêm hai bát phở bò.
Sau khi đặt đồ ăn được bưng lên bàn, Hứa Hi Ngôn đưa đôi đũa dùng một lần cho anh, nói: "Anh Hoắc ăn đi, đừng khách sáo."
Hoắc Vân Thâm cầm lấy đôi đũa, tách ra làm hai rồi nếm thử miếng thịt bò trong bát phở. Ăn xong, đôi mắt anh sáng lên: "Ừ, mùi vị không tệ."
"Ăn ngon đúng không? Lúc còn đi học, tôi và Tranh Tử thường xuyên đến nơi này ăn quà vặt. Bọn tôi
đã ăn thử hết tất cả các món trong ngõ hẻm này rồi. Lại nói về quán bán phở bò này, tôi đi du học được năm năm rồi mà cửa hàng của bọn họ vẫn còn, hương vị vẫn ngon hệt như trước kia."
Hứa Hi Ngôn cười hì hì, nói xong liền há miệng ăn một miếng phở bò đầy ú ụ.
Cô sợ Hoắc Vân Thâm khách sáo nên lúc ăn vẫn không quên gắp thức ăn cho anh: "Anh ăn thử cá viên này đi, ngon lắm, đảm bảo anh ăn một lần là sẽ nghiện luôn." "Được, để tôi thử."
Hoắc Vân Thâm đã ăn thử rất nhiều thứ theo lời đề nghị của cô.
Mùi vị của đồ ăn ngon vô cùng, hoàn toàn khác hẳn với món ăn bình thường trong nhà hoặc nhà hàng, đúng là ngon mà lại còn rẻ nữa.
Lúc ăn, thỉnh thoảng Hoắc Vân Thâm sẽ lén nhìn Hứa Hi Ngôn. Dáng vẻ ăn uống của cô vô cùng thú vị, hoàn toàn không có chút dè dặt nào giống thục nữ cả.
Cô ăn rất thoải mái và thô bạo, bên trong bát phở bò còn bỏ thêm rất nhiều tương ớt, miệng cô bị cay nên hít hà không ngừng, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn luôn kêu lên "thật đã".
Nhiệt độ trong lều ăn khá cao, Hứa Hi Ngôn ăn uống như hổ như báo, cả người đổ đầy mồ hôi. Bởi vì quá nóng, cô cởi lớp áo khoác mỏng bên ngoài ra, còn buộc tóc lại thành một búi nhỏ.
Ở bên trong, Hứa Hi Ngôn mặc chiếc áo phông màu đen cổ sâu mà cô thường mặc lúc đi tập luyện. Vì chiếc áo khá mỏng nên có thể dễ dàng thấy được những đường cong và vòng eo hoàn mĩ của cô, cả làn da trắng mịn trên cánh tay và trên cổ nữa.
Góc nhìn của Hoắc Vân Thâm vừa vặn đối diện với cô, chỉ cần hơi ngước lên là anh có thể thấy được phong cảnh mê người bên trong cổ áo cô.
Hoắc Vân Thâm ngước mắt nhìn lướt qua, sau đó ngượng ngùng tiếp tục cúi đầu ăn, không dám nhìn cô thêm lần nào nữa. Anh chỉ sợ nếu mình nhìn cô thêm một lần, trong lòng sẽ xuất hiện thêm suy nghĩ xấu xa.