Ngay lúc hai người đang vui vẻ ăn, chợt có bốn năm người đàn ông dữ tợn nguy hiểm đi vào trong lều.
Người đàn ông đi đầu mặc một cái áo ba lỗ, hai tay để trần, trên hai cánh tay còn xăm hình rồng bay phượng múa, nhìn là biết loại người không nên dây vào.
Lúc bọn họ đi vào, trong lều đã chật kín người. Tuy nhiên, hai tên đàn em của người đàn ông xăm hình đã đuổi khách ở một bàn đi, chiếm lấy chỗ ngồi rồi mời đại ca của bọn họ ngồi xuống.
Người đàn ông xăm mình ngồi xuống, ánh mắt lập tức dính chặt vào người Hứa Hi Ngôn. Ngay từ khi bước vào, vừa liếc mắt một cái là gã đã nhìn thấy cô gái này. Giờ phút này, gã chỉ có một suy nghĩ là muốn Hứa Hi Ngôn qua ngồi uống rượu cùng mình.
Tên xăm trổ đầy người kia chính là trùm lưu manh ở khu này, đã làm không ít các loại chuyện thất đức. Hiện giờ, chỉ cần một ánh mắt của gã là mấy tên đàn em đã ngầm hiểu, lập tức vây quanh Hứa Hi Ngôn.
Một người trong đó được đà lấn tới, nói: "Ấy, người đẹp, nể mặt đại ca của bọn anh, mời em sang uống vài chén."
Hoắc Vân Thâm chợt nghe có tiếng nói thì ngẩng đầu lên, thấy ngay mấy tên lưu manh gây chuyện, anh không vui nên thoáng nhíu mày lại.
Những người này không muốn sống nữa sao, dám để ý tới người phụ nữ của anh?
Hứa Hi Ngôn liếc nhanh mấy người vây quanh mình rồi ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục ăn phở cay trong bát của mình.
"Ấy, anh Cường nhà bọn anh mời em, em đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Tên lưu manh tóc vàng thấy Hứa Hi Ngôn không thèm để ý tới thì giơ tay muốn bắt cô.
Đáng tiếc, tay hắn còn chưa chạm đến Hứa Hi Ngôn đã có một chiếc đũa bay tới, đâm xuyên thẳng vào cổ tay của tên lưu manh kia. "A..." Tên lưu manh tóc vàng nắm chặt cổ tay, đau đớn hét lên: "Anh Cường... anh Cường cứu em..."
Một người khác thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn ném đũa làm người anh em của mình bị thương, lập tức dựng ngược lông mày lên, mắng một câu "M* nó" rồi thẳng tay đấm vào mặt của Hoắc Vân Thâm.
Nắm đấm đột ngột đánh tới, Hoắc Vân Thâm không tránh không né, thẳng tay chụp lấy nắm đấm của đối phương rồi dùng sức vặn một cái. Một tiếng "rắc" giòn tan vang lên, xương
cổ tay của tên kia đã gãy.
Anh xoay ngược lại, tên kia bỗng dưng lộn ngược 360 độ trên không rồi rơi mạnh xuống đất. Gã ta lập tức la hét, lăn lộn đau đớn trên mặt đất.
Gã xăm trổ được gọi là anh Cường nhìn thấy kẻ tàn phế ngồi trên xe lăn kia chẳng những làm hỏng chuyện tốt của mình, mà còn làm hai tên đàn em của mình bị thương, thật đúng là muốn chết mà!
"M* nó! Dám động vào người của tao!"
Anh Cường đứng lên gồng cơ bắp, gương mặt dữ tợn run lên.
Gã trừng mắt nhìn thẳng vào Hoắc Vân Thâm đầy hung ác, ra lệnh cho mấy người phía sau: "Đánh cho tên tàn phế này hoàn toàn tàn phế luôn cho tao! Cướp con bé kia lại đây."
Hai tên kia nhận lệnh cùng xông lên, Hứa Hi Ngôn căn bản không cần ra tay, chỉ thoải mái nhàn nhã ngồi ăn. Lúc hai tên kia xông đến, cô lặng lẽ duỗi một chân ra, dễ dàng làm một người trong đó vấp ngã.
Tên kia ngã chổng mông lên trời, cơ thể ngã nhào xuống dưới bàn. Hứa Hi Ngôn nhấc một chân lên, giẫm lên đầu tên kia, khiến đối phương không thể động đậy.
Một tên khác nhào về phía Hoắc Vân Thâm, nhưng không biết anh lấy từ đâu ra một chai rượu, đập "bốp bốp" làm rách gáy đối phương. Máu tươi lập tức chảy ra ròng ròng, tên kia loạng choạng ngã trên đất.
Anh Cường thấy bốn tên đàn em của mình đều bị hạ gục, tức giận nhổ một bãi nước bọt, mở miệng chửi: "Con m* nó". Hai tay gã cầm một cái ghế gỗ lên, chuẩn bị đánh vào người Hoắc Vân Thâm.
Trong tay Hoắc Vân Thâm không có vũ khí gì sắc bén, thấy tên xăm mình xông tới, anh dùng đũa của mình như kiếm, giơ tay đâm tới.
Ngay lúc chiếc đũa vừa mới chạm đến trên bụng của tên xăm mình đang cầm ghế gỗ, gã lại đột nhiên dừng lại, đứng đờ tại chỗ hệt như bị điểm huyệt.
Hoắc Vân Thâm buồn bực, anh vẫn còn chưa đâm đũa vào đâu!