Editor: Nguyetmai
Khoảng mười phút sau, đội trưởng Quách đi ra, theo sau lưng còn có Hứa Hi Ngôn.
"Cảnh Hi!" Ở trước mặt người ngoài, Tiêu Vũ Thiên không quên gọi Hứa Hi Ngôn bằng nghệ danh của cô.
"Chị Thiên Thiên!" Được gặp Tiêu Vũ Thiên, Hứa Hi Ngôn khá là kích động. Thế nhưng sau đó, khi thấy Đường Diệc Sâm cũng ở đây, cô lại cảm thấy hơi kỳ lạ: "Ơ, sao anh Đường cũng ở đây?"
Đường Diệc Sâm nheo mắt cười: "Tôi đi mua thức ăn tiện đi ngang qua đây."
Hứa Hi Ngôn: "..." Còn có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Tiêu Vũ Thiên ném cho Đường Diệc Sâm một ánh mắt như muốn nói "Lí do này anh có tin nổi không?" Sau đó, cô giải thích với Hứa Hi Ngôn: "Luật sư Đường là bạn chị, chị mời anh ấy đến đây giúp em. Đi thôi, bây giờ em không sao rồi, chúng ta về nhà rồi nói."
"Làm phiền mọi người rồi." Hứa Hi Ngôn cảm kích nói.
Sau khi nộp tiền bảo lãnh, Đường Diệc Sâm quay về Vân Hải để báo cáo công việc. Hứa Hi Ngôn vẫn chưa biết chuyện Giả Thanh đã chết, Tiêu Vũ Thiên đưa cô về Công ty Giải trí Cảnh Duyệt.
Dưới sảnh Giải trí Cảnh Duyệt tụ tập rất đông người, trong đó có cả phóng viên truyền thông và người nhà nạn nhân. Khi đám người Hứa Hi Ngôn xuống xe, bọn họ đồng loạt ùa đến.
"Cảnh Hi đến kìa!"
"Cảnh Hi, mày hại chết Giả Thanh, mày phải đền mạng."
"Cảnh Hi, mày chính là hung thủ giết người!"
"Cảnh Hi, mày chết cũng không yên đâu…"
Người nhà Giả Thanh nhìn cô bằng ánh mắt căm hận, họ dùng những lời lẽ nặng nề để công kích miệt thị cô. Trong khi đó, đám phóng viên nhà báo thì ai nấy đều nhanh chóng giơ ống kính để bắt lấy những hình ảnh và tin tức chân thực nhất.
Hứa Hi Ngôn nhìn các bà các thím trước mắt, ai nấy đều như phát điên lên, muốn xông đến cấu xé cô. Thật may là có Tiêu Vũ Thiên che chở nên cô mới không bị đám người đó gây tổn thương.
Đám phóng viên nhà báo cũng không buông tha cơ hội tốt, họ giơ micro về phía cô và bắt đầu hỏi: "Cảnh Hi, cô có biết cái chết bất đắc kỳ tử của Giả Thanh trong bệnh viện không?"
"Cảnh Hi, tại sao cô lại sát hại Giả Thanh? Có phải cô đã từng có mâu thuẫn với anh ta không?"
"Cảnh Hi, có tin đồn Giả Thanh từng là bạn trai cũ của cô, anh ta liên tục quấy rầy cô, vì muốn thoát khỏi anh ta nên cô mới muốn hủy hoại mặt mũi của anh ta, thậm chí giết người diệt khẩu. Tin tức này có đúng không?"
"Cảnh Hi, cô nói
gì đi, dù sao cô cũng phải cho mọi người một lời giải thích chứ?"
...
Các câu hỏi đám phóng viên đưa ra đều hết sức sắc bén, Hứa Hi Ngôn kinh sợ không nói nên lời. Giả Thanh chết rồi sao?
Anh ta chết bất đắc kỳ tử trong bệnh viện ư?
Không phải đã nói anh ta đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi sao?
Tại sao lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử?
Hứa Hi Ngôn vốn đang định sau khi ra khỏi đồn công an thì sẽ đến bệnh viện hỏi thăm tình hình sức khỏe của Giả Thanh.
Nếu như anh ta tỉnh lại, cô còn muốn tìm manh mối từ miệng anh ta, vậy mà bây giờ lại chết?
Hứa Hi Ngôn đã ý thức được một cách rõ ràng, Giả Thanh mà chết, có nghĩa là người duy nhất biết rõ tình huống lúc đó không còn nữa. E rằng vụ việc lần này, dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch tội được.
Trong lúc Tiêu Vũ Thiên che chở cho Hứa Hi Ngôn đi đến đại sảnh tòa nhà, đám người nhà nạn nhân điên cuồng hất một thùng sơn đỏ từ sau lưng cô.
Vừa thấy sơn tung lên thì một bóng người đã lao đến nhanh như chớp, dùng tấm lưng rộng rãi chắn lấy lớp sơn để bảo vệ Hứa Hi Ngôn.
Khi tất cả mọi người đều lấy lại tinh thần thì mọi người đều bị cảnh tượng này dọa cho kinh hồn bạt vía, trong đó có cả Hứa Hi Ngôn và Tiêu Vũ Thiên.
Lại là Mã Hạo Đông!
Đám phóng viên kia vốn không có quá nhiều hy vọng, chỉ muốn dựa vào vụ án của Cảnh Hi để viết vài mẩu tin nhỏ. Nhưng chính bọn họ cũng không nghĩ đến Mã Hạo Đông lại đột nhiên xuất hiện, khiến cho giá trị của những mẩu tin này thoắt cái nhân lên gấp bội.
Lúc này, ống kính của đám phóng viên nhà báo dồn dập đưa về phía Mã Hạo Đông, ánh đèn từ ống kính máy ảnh chớp lên liên tục.
Có thể thấy toàn bộ đằng sau của Mã Hạo Đông, từ đầu đến chân đều bị sơn đỏ tạt kín, gò má anh ta cũng dính không ít. Màu sơn đỏ giống như màu máu, nhuộm đẫm quần áo của anh ta.