Editor: Nguyetmai
Mã Hạo Đông chậm rãi xoay người lại. Anh ta không né tránh ống kính của truyền thông, thậm chí còn trừng mắt nhìn trực tiếp vào đám người nhà nạn nhân đang kích động và bà thím vừa đổ sơn kia:
"Các người muốn làm loạn phải không, cứ tiếp tục làm loạn đi! Tôi nói cho các người biết, các người đều phải chịu trách nhiệm vì những hành động mà các người gây ra hôm nay!"
"Cái chết của Giả Thanh là do Cảnh Hi gây ra sao? Cảnh sát còn chưa đưa ra kết luận, mấy người có bằng chứng gì mà nhắm vào Cảnh Hi?"
"Cái chết của anh ta là bất ngờ hay là do người ta mưu sát, nhất định sẽ có ngày được làm rõ."
"Các vị phóng viên nhà báo, các anh chị hãy đưa ống kính về phía đám người này, ghi lại từng khuôn mặt của bọn họ, từng hành động ngông cuồng của bọn họ."
"Chờ đến ngày đó, tôi sẽ khiến đám người nghi ngờ Cảnh Hi, hiểu lầm Cảnh Hi, từng người từng người một phải xin lỗi cô ấy."
Mã Hạo Đông gào lên những lời nói chính trực này, đám người gây chuyện kia đều cảm thấy kinh sợ.
Thựa ra trong đám người đó có một nhóm không phải là người nhà của Giả Thanh nhưng cố ý trà trộn vào để kích động họ làm càn.
Nghe thấy những lời bênh vực mạnh mẽ mà lí trí của Mã Hạo Đông, trong lòng Hứa Hi Ngôn vô cùng xúc động. Chỉ có điều, anh Đông bỗng nhiên lao ra làm mọi chuyện rối lên, liệu như vậy có nên không?
Đám phóng viên kia quay về mà viết nhăng viết cuội thì chẳng phải đám người não tàn kia sẽ lao lên xé xác mình ra à?
Tranh thủ lúc Mã Hạo Đông đang làm mọi người phân tâm, Tiêu Vũ Thiên che chở cho Hứa Hi Ngôn quay về công ty, sau đó Mã Hạo Đông cũng theo vào.
Đám phóng viên kia muốn đuổi theo nhưng bị mấy vệ sĩ mặc áo đen bảo vệ ngoài Công ty Giải trí Cảnh Duyệt chặn lại, bất kỳ ai cũng không được phép vào trong gây rối.
Trong công ty, Hứa Hi Ngôn đã được an toàn, cô hỏi Tiêu Vũ Thiên: "Chị Thiên Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Giả Thanh đã chết rồi sao?"
"Ừ." Tiêu Vũ Thiên gật đầu, an ủi cô ấy: "Em đừng xen vào nhiều chuyện quá làm gì, mọi chuyện cứ để chị giải quyết."
Hứa Hi Ngôn im lặng suy nghĩ, không ngờ Giả Thanh lại chết.
Anh ta chết cũng chẳng sao, nhưng e rằng từ nay về sau, trên đầu cô lại phải gánh tội danh "giết người."
Cửa kính mở ra, Hứa Hi Ngôn thấy Mã Hạo Đông cả người nhuộm kín sơn đỏ bước vào. Cô vội
vàng chạy ra đón: "Anh Đông, anh có sao không?"
"Anh không sao mà." Mã Hạo Đông cởi chiếc áo khoác đã thấm đẫm sơn xuống, ném vào thùng rác, sau đó nhìn về phía Tiêu Vũ Thiên: "Này, tôi nói này Tổng Giám đốc Tiêu, tôi vừa có công bảo vệ mọi người, em phải bồi thường cho tôi một bộ quần áo đi."
"Đó là do anh tự chuốc lấy."
Tiêu Vũ Thiên lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi tự ý đi thẳng về phía phòng làm việc.
Căn bản là cô cũng không cần Mã Hạo Đông ra tay giúp, anh ta hỗ trợ lại càng thêm phiền phức, chưa biết chừng vì sự xuất hiện của anh ta mà truyền thông lại viết loạn lên.
Cái gì mà tự mình chuốc lấy?
Vừa rồi nếu không phải mình kịp thời lao ra, họ không phải đều biến thành đám chuột lột lông đỏ rồi sao?
Anh đã tình nguyện chịu bị xối sơn như vậy, thế mà người phụ nữ Tiêu Vũ Thiên này lại còn nói mình tự chuốc lấy, đúng là không có lương tâm.
"Anh Đông, để em bảo Uyển Đậu mua giúp anh một bộ quần áo, tiền để em trả."
Hứa Hi Ngôn thật lòng cảm thấy áy náy, muốn mua đền anh ta quần áo.
"Không cần đâu. Em nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ nghĩ cách."
Mã Hạo Đông đâu thật sự muốn đòi quần áo, anh ta chỉ muốn kiếm cớ để đến gần Tiêu Vũ Thiên mà thôi.
"Đúng rồi, chị Cảnh Hi, chị vào trong phòng nằm nghỉ trên sofa một lát đi. Em đã chuẩn bị đầy đủ chăn gối cho chị rồi."
"Vậy cũng được. Uyển Đậu, em chăm sóc anh Đông giúp chị nhé!"
"Không thành vấn đề."
Uyển Đậu dẫn Hứa Hi Ngôn vào phòng nghỉ rồi cầm một chiếc khăn sạch sẽ đến, để Mã Hạo Đông lau mặt.
Hứa Hi Ngôn ở đồn công an một đêm, không thể ngủ được chút nào. Bây giờ cô thực sự rất mệt mỏi, nhìn khá hốc hác tiều tụy, cần phải ngủ bù một lúc.
Vì không muốn để Hoắc Vân Thâm thấy bộ dạng tiều tụy của mình, Hứa Hi Ngôn không cự tuyệt ý tốt nữa. Cô tự đi vào phòng nghỉ, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon trước khi quay về.