Editor: Nguyetmai
Diệp Tầm biết mình làm cho Hứa Hi Ngôn mất hứng, nhưng đến chết anh ta cũng không chủ động xin lỗi. Anh ta dang rộng vòng tay với Hứa Hi Ngôn, hi vọng quan hệ anh em của bọn họ có thể thân thiết trở lại như lúc ở nước E.
Nhưng chắc chắn bây giờ niềm hi vọng ấy sẽ khiến cho anh ta thất vọng, bởi vì từ khi Hứa Hi Ngôn thích Hoắc Vân Thâm, cô luôn luôn tự giác giữ khoảng cách nhất định với những người con trai khác.
Tốt nhất là không xảy ra bất cứ các hành động đụng chạm thân thể nào, trừ khi quay phim.
"Thôi đi Nhị sư huynh, em đâu phải là đứa trẻ nữa." Hứa Hi Ngôn nhún vai, miễn cưỡng cười.
Diệp Tầm cảm thấy khá thất vọng, nhưng hơn cả vẫn là tức giận không vui.
Anh ta không ngại đường xá xa xôi đến tìm cô, lo lắng cô bị người khác hãm hại. Thế mà bây giờ lại bị cô la ó, không hề có biểu cảm nào gọi là hoan nghênh anh đến, còn muốn đuổi anh ta đi nữa.
Anh ta là người đáng ghét như vậy sao?
Vì muốn giữ chân Hứa Hi Ngôn lại, Diệp Tầm lại nói: "Đã lâu rồi không gặp mặt, chẳng lẽ em không muốn ở lại chơi game với anh xuyên đêm à?"
Anh ta đang nói đến trò chơi "Vương giả liên minh", ý là muốn cô chơi game với anh.
"Hôm nay em hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi đã."
Hứa Hi Ngôn áy náy cười, chỉ tay về phía cửa, quyết tâm muốn ra về.
Diệp Tầm cảm thấy rất bực bội, vòng hai tay lại, nói bằng giọng quái gở: "Phải rồi, hẹn hò với thằng khác thì không thấy mệt mỏi, nhưng mà thấy anh thì lại mệt mỏi. Là anh quấy rầy chuyện hẹn hò của em nên em chán ghét anh đúng không?"
"Nhị sư huynh, anh nói đi đâu vậy? Em đâu có chán ghét anh?"
Hứa Hi Ngôn thở dài trong lòng, thật không biết nên nói như thế nào để thông suốt cho vị khó tính này đây.
"Tiểu Hi Hi, em hãy nói thật lòng cho anh biết, rốt cuộc quan hệ giữa em với người đàn ông ngồi xe lăn kia là thế nào?"
Theo Diệp Tầm thì không nên xem thường đàn ông ngồi xe lăn, loại người này rất dễ dàng nhận được sự cảm thông, thương xót từ những cô gái. Nhất là những cô gái không tim không phổi giống như Hứa Hi Ngôn, rất dễ bị mắc lừa chịu thiệt thòi.
Diệp Tầm cẩn thận nghĩ lại cảm giác mà người đàn ông kia mang đến cho mình, mặc dù người nọ ngồi trên xe lăn nên thấp hơn anh ta cả một đoạn, nhưng lại ẩn chứa khí thế bá đạo ngang ngược của bậc vua chúa, tuyệt đối không để cho người khác khinh thường. Sức
uy hiếp và khí thế thật sự rất mạnh mẽ.
Trực giác nói cho Diệp Tầm biết, người kia cũng không phải là người bình thường. Chí ít, có thể khiến cho Hứa Hi Ngôn coi trọng thì chắc chắn phải có chỗ hơn người.
Diệp Tầm không bao giờ ngờ được, thân phận của người đàn ông mà anh ta suy đoán hôm nay, ngày sau được xác minh lại khiến cho người ta vô cùng kinh hãi.
"Em và anh Hoắc là bạn bè thôi."
Hứa Hi Ngôn hiểu rất rõ cá tính của Diệp Tầm, nếu để cho anh ta biết được cô thích Hoắc Vân Thâm, người này nhất định sẽ tìm đối phương để đánh nhau.
Để bảo vệ Hoắc Vân Thâm, Hứa Hi Ngôn chỉ có thể làm trái với lương tâm, nói mình và anh là bạn bè.
Không thể để cho anh ta biết về tình cảm của cô, càng không thể để cho anh ta biết giữa cô và Hoắc Vân Thâm có mối quan hệ một tỷ.
Dựa vào tính tình xúc động của Diệp Tầm, nếu như biết việc này, không chừng anh ta sẽ giúp cô trả nợ hết một tỷ, sau đó cắt đứt quan hệ giữa cô và Hoắc Vân Thâm.
Nhưng Hứa Hi Ngôn không muốn cắt đứt quan hệ với Hoắc Vân Thâm, cô tình nguyện làm con nợ của anh, cả một đời này sẽ ăn bám chỗ anh.
"Không có quan hệ nam nữ ư?"
Diệp Tầm truy hỏi giống như chất vấn phạm nhân trong tù.
"Quan hệ nam nữ gì chứ? Nhị sư huynh, đầu óc anh toàn chứa cặn không hả? Sao mà đa nghi thế." Hứa Hi Ngôn chửi xéo.
Sau khi xác định cô không có quan hệ nam nữ gì với người đàn ông kia, sắc mặt của Diệp Tầm mới dễ nhìn hơn một chút.
"Vậy là tốt rồi. Tốt nhất là em nên an phận một chút cho anh. Tất cả mọi người trong đoàn đều biết, anh là cha của Anh Bảo, em là vợ của Diệp Tầm anh, cho nên em đừng có đội nón xanh lên đầu anh đó."
"..." Hứa Hi Ngôn trợn tròn mắt, ân hận lúc trước bản thân mình đi nhầm một bước ngàn đời cay.
Chuyện này phải bắt đầu kể từ mấy năm trước, lúc đó cô chưa kết hôn mà đã có con. Lúc sắp sinh, cô bị đau bụng dữ dội, vừa vặn lúc đó lại có Nhị sư huynh.