Editor: Nguyetmai
Cô hoa mắt chóng mặt, lúc sắp nanh ta xuống thì vội nắm lấy vạt áo của Diệp Tầm.
Cô níu lấy quần áo của anh ta, cho đến tận lúc đưa đến bệnh viện cũng không hề buông tay. Lúc ấy bác sĩ muốn người nhà bệnh nhân ký tên, trong tình hình khẩn cấp đó, Diệp Tầm đã lấy thân phận là chồng cô để ký tên.
Về sau, lúc cô sinh con xong, bác sĩ ôm Anh Bảo ra đưa cho anh ta, nói một câu: "Anh Diệp, chúc mừng anh, là một cô con gái."
Cứ như vậy, Diệp Tầm trở thành người đổ vỏ, mà từ đó về sau anh ta cũng thật sự xem mình là cha đứa bé.
Anh ta xem Anh Bảo như con gái mình, thậm chí tính luôn cả Hứa Hi Ngôn vào phạm vi thế lực của mình.
Chẳng qua Hứa Hi Ngôn không thích Diệp Tầm, cô vẫn luôn luôn ngầm thể hiện sự từ chối với anh ta. Cô giả câm giả điếc, thậm chí trốn về nước Z.
Nhưng cô có trốn được đâu?
Bây giờ cô hận mình vì sao năm đó cứ nhất quyết níu lấy quần áo của anh ta không thả?
Đúng là nên chặt tay!
"Được rồi, em về đi!" Diệp Tầm nhìn nhìn vẻ mặt tức giận của cô, không hiểu sao tâm trạng trở nên tốt hơn.
Hứa Hi Ngôn như được đại xá, vội vàng chạy mất dép. Cô hấp tấp quay về căn hộ 102, lúc chuẩn bị mở cửa vào nhà thì lại thấy sau lưng có một bóng đen ập tới.
Hứa Hi Ngôn giật mình, sau đó hồi phục trở lại. Cô dựa lưng vào cánh cửa, giống như đề phòng cướp mà nhìn anh ta: "Nhị sư huynh, anh đến đây làm gì?"
Diệp Tầm cười lưu manh, nói: "Em không mời anh vào nhà tham quan hả?"
"Đã muộn như thế này rồi, không tiện lắm."
Hứa Hi Ngôn dùng cơ thể chặn cửa lại, không có ý muốn mở cửa mời anh ta vào nhà.
"Lúc em sinh con anh cũng đã thấy hết cả rồi, còn khách sáo với anh làm gì!"
Diệp Tầm cười như không cười nói. Điều anh ta muốn nói chính là quan hệ giữa anh ta và Hứa Hi Ngôn vô cùng thân mật, không cần phải phòng bị, chẳng qua phương thức biểu đạt của Diệp Tầm hơi có vấn đề.
"Nhị sư huynh, anh có thể đừng nhắc lại chuyện này nữa được không. Nếu anh còn như vậy em sẽ tức giận đó."
Hứa Hi Ngôn bực nhất là Diệp Tầm cứ thích nhắc đến chuyện cô chưa kết hôn mà đã sinh con, nhưng anh ta hết lần này đến lần khác cứ nhắc lại.
"Được được được, anh không nói nữa, em mở cửa đi."
Anh ta chờ cô mở cửa, nhưng Hứa Hi Ngôn vẫn không động đậy.
Lúc hai người đang giằng co thì bỗng nhiên vang lên tiếng bánh xe lăn. Hứa
Hi Ngôn giật mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hoắc Vân Thâm trở về.
Lúc Hoắc Vân Thâm vừa rẽ qua, liền trông thấy có hai người đứng trước cửa căn hộ 102, là Hứa Hi Ngôn và Diệp Tầm.
Trong mắt anh thoáng hiện lên sự kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, tiếp tục di chuyển xe lăn đi đến chỗ hai người.
Hứa Hi Ngôn cứng đờ, điều cô sợ nhất chính là Diệp Tầm gặp mặt Hoắc Vân Thâm, nhưng rốt cuộc việc này cũng xảy ra.
Thấy có người đến, Diệp Tầm cũng thoáng giật mình. Anh ta quay đầu lại nhìn, phát hiện là Hoắc Vân Thâm đang đến gần thì lại lập tức rơi vào trạng thái xù lông.
Anh ta giống như một con gà trống hiếu chiến, lập tức chống nạnh đẩy Hứa Hi Ngôn ra sau lưng mình.
Anh ta đối mặt với Hoắc Vân Thâm, ánh mắt híp lại, cười lạnh một tiếng: "Hừ, rốt cuộc anh cũng đuổi theo đến nơi này rồi! Anh nghĩ gì mà đòi tranh giành phụ nữ với tôi? Anh xứng hả?"
Hoắc Vân Thâm không nói gì, chỉ nhìn Hứa Hi Ngôn đang ở sau lưng Diệp Tầm. Cô ló đầu ra, nháy nháy mắt ra hiệu với anh.
Cô chỉ chỉ đầu của Diệp Tầm rồi dùng ngón tay xoay tròn tròn, sau đó lắc đầu, dùng tay ra hiệu gọi điện thoại.
Hoắc Vân Thâm thấy rõ, ý là anh không cần để ý đến tên tâm thần Diệp Tầm này, và nhớ đợi cô gọi điện thoại.
Diệp Tầm không nhìn thấy được hai người đang vụng trộm ra hiệu cho nhau, nói thẳng: "Nói đi, anh đến nơi này làm gì?"
"Họ Hoắc kia, tôi nói cho anh biết, cho dù anh có đuổi theo cũng vô dụng thôi."
"Muốn đấu solo hay là theo nhóm? Tùy anh chọn."
"Tôi thấy anh ngồi trên xe lăn hành động có vẻ bất tiện, xưa nay tôi cũng không có thói quen lấy mạnh hiếp yếu."
"Thức thời thì mau cút đi!"
"Hôm nay ông đây tâm tình tốt, tạm thời tha cho anh một mạng..."
"..." Hứa Hi Ngôn đỡ trán, cô thật sự bái phục Nhị sư huynh này của mình. Anh có biết anh đang nói chuyện với ai không hả?