Bảo Bối Giá Trên Trời

Chắc hắn khó tránh khỏi cái chết


trước sau

Translator: Nguyetmai

Hứa Hi Ngôn vẫn còn khoảng hai ba mét cuối cùng là có thể thành công, cô không chú ý đến một điểm sáng hồng ngoại đã rơi lên người cô.

Hoắc Vân Thâm đã nhìn thấy, trong nháy mắt trông thấy điểm đỏ tập trung lên người cô, trái tim anh lập tức siết chặt.

Nguy hiểm!

Não bộ Hoắc Vân Thâm bị khủng hoảng hoàn toàn. Dưới tình thế kích thích này, anh chỉ một lòng muốn cứu cô. Hai chân anh phối hợp với hai tay, bỗng nhiên dùng sức cố gắng đứng dậy phi người lao về phía cô.

"Cảnh Hi, cẩn thận!"

Hứa Hi Ngôn còn chưa kịp phản ứng, người đã bị Hoắc Vân Thâm bổ nhào lên.

Cả ba người Hứa Hi Ngôn, vị quân nhân kia, và Hoắc Vân Thâm đều bị té ngã trên đất.

Bên tai vang lên hai tiếng súng "pằng pằng", Hứa Hi Ngôn quay đầu lại nhìn, đạn vừa vặn bắn trúng Hoắc Vân Thâm, một phát vào bắp chân bên trái của anh, một phát ở sau lưng anh.

Trái tim Hứa Hi Ngôn lập tức bị siết chặt, kinh hoàng kêu lên: "Anh Hoắc!"

"Không cần lo cho tôi, Cảnh Hi, mau tránh ra!"

Hoắc Vân Thâm nằm rạp trên mặt đất, chật vật kêu lên.

Bởi vì Hoắc Vân Thâm bị thương, Hứa Hi Ngôn vốn tình tĩnh lập tức trở nên hoảng loạn. Nhưng sau đó, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, dùng tốc độ nhanh nhất kéo Hoắc Vân Thâm ra sau quầy bar, sau đó kéo vị quân nhân kia vào.

Cô mệt lả, cả người từ trên xuống dưới dính không ít vết máu, nhưng cô không kịp dừng lại để thở, lập tức xé vải trên váy xuống rồi băng bó vết thương cho Hoắc Vân Thâm.

Cảm giác lúc này hoàn toàn khác lúc cứu vị quân nhân kia, trong lòng cô giờ đây đau đớn vô cùng.

Cô thật sự hối hận, nếu không phải cô dẫn anh đến quán bar Vikio thì đã không gặp phải tình huống nguy hiểm này, anh cũng sẽ không bị thương.

Sau khi băng bó xong, Hứa Hi Ngôn chìa bàn tay đẫm máu ra cầm chặt tay Hoắc Vân Thâm, lo lắng hỏi: "Anh Hoắc, anh sao rồi?"

"Tôi không sao..."

Anh đang cố gắng chống đỡ, nở nụ cười để an ủi cô.

Sao có thể không sao được chứ?

Anh trúng hai phát đạn, cũng bị thương nặng như vị quân nhân kia.

Hứa Hi Ngôn cực kỳ đau lòng, nước mắt rơi lã chã, trong lòng tự trách không thôi: "Đều tại tôi... nếu không vì tôi, anh cũng sẽ không bị thương."

"Cảnh Hi, đừng buồn,
chúng ta sẽ không sao đâu..."

Hoắc Vân Thâm chẳng những không bi quan mà cảm thấy khá may mắn vì mình bị thương nên giờ mới có thể được nắm tay cô. Nhìn cô rơi nước mắt vì mình, anh cảm thấy bị thương một chút cũng đáng.

Hứa Hi Ngôn không biết có thể chờ được đến lúc Diệp Tầm thông báo cho cậu tới cứu cô không, nhưng nhìn tình hình hiện tại có vẻ không thể đợi được.

Tình huống hiện tại rất tệ, vị quân nhân kia đã thoi thóp, trong khi đó Hoắc Vân Thâm bị thương sâu cũng sắp rơi vào hôn mê.

Nước mắt Hứa Hi Ngôn càng rơi nhiều hơn, trái tim cô nặng như đang treo một khối chì. Cô vỗ vỗ lên gương mặt anh: "Anh Hoắc, anh không thể ngủ được, mau tỉnh lại đi..."

Không có dấu hiệu tỉnh táo, không ai trả lời cô.

"Anh Hoắc..."

Hứa Hi Ngôn khóc đến mức không thể tự kiềm chế, cô không dám tưởng tượng, nếu hôm nay Hoắc Vân Thâm chết tại đây thì sẽ như thế nào?

Ngay cả tấm lòng mình, cô còn chưa kịp thổ lộ, anh còn chưa biết cô yêu anh.

Ngoài đau thương rơi lệ và chờ chết, Hứa Hi Ngôn không biết còn có thể làm những gì, cô nâng đầu anh lên, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng nhỏ lên gương mặt anh.

"Hoắc Vân Thâm, anh không thể chết..."

"Em thích anh, anh có biết không..."

"Anh Bảo là con gái của chúng ta, em còn chưa kịp nói với anh..."

Không biết đã bao lâu trôi qua, cô nâng đầu anh đến mức hai tay đều tê cứng.

Âm thanh giao chiến cuối cùng cũng dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng giày của binh lính giẫm lên sàn nhà càng lúc càng gần.

Hứa Hi Ngôn nhắm mắt lại, cô biết cái chết đã kéo đến, hôm nay chắc anh khó thoát khỏi cái chết, vậy thì, điều cô có thể làm chỉ là ôm chặt lấy Hoắc Vân Thâm, mười ngón tay siết chặt ngón tay anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện