Editor: Nguyetmai
Trong lòng cô vừa đau thương vừa kiên định nghĩ, cho dù chết cũng không thể tách bọn họ ra, cô sẽ mãi mãi ở cạnh bên anh.
Tiếng giày binh lính dừng lại, một nhóm người cao lớn vây tới, trên đỉnh đầu rọi xuống một tia sáng.
Hứa Hi Ngôn bị ánh sáng chiếu chói mắt không thể mở mắt ra được, cô nghiêng đầu đi theo bản năng.
Không như dự đoán, không phải binh lính của quân địch tới mà cô đã nghe được giọng nói quen thuộc.
Giọng nói kích động và lo lắng của Diệp Tầm vang lên trên đỉnh đầu: "Tiểu Hi Hi!"
Sau khi Hứa Hi Ngôn nhận ra giọng nói quen thuộc, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt quen đến mức không thể quen hơn được nữa của Diệp Tầm kia: "Nhị sư huynh..."
"Tiểu Hi Hi, em có bị thương không?"
Diệp Tầm nhìn thấy cả người cô toàn là máu, bị dọa hết hồn, vội vàng chạy tới đỡ cô từ dưới đất dậy, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới xem cô có vết thương nào không.
"Em không bị thương, anh Hoắc bị thương, anh ấy bị thương rất nghiêm trọng, Nhị sư huynh mau cứu anh ấy đi!" Hứa Hi Ngôn khóc lóc cầu xin.
Diệp Tầm lướt đèn pin chiếu lên mặt đất thấy hai người đàn ông đang hôn mê, một người máu me đầy mặt không nhìn rõ dáng dấp, một người khác chính là tên Hoắc Vân Thâm kia, xem ra đúng là đã bị thương không nhẹ.
Nhưng ngẫm lại, bị thương cũng do anh tự tìm, ai bảo lén anh ta bắt cóc Hứa Hi Ngôn đi, còn đưa cô đến nơi nguy hiểm thế này, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện.
Nếu không phải anh ta kịp thời chạy đến nước E, phối hợp hành động với Đại sư huynh Kình Dạ tấn công tiêu diệt được tổ chức khủng bố thì chỉ e hôm nay Hứa Hi Ngôn khó mà thoát chết.
Đều vì Hoắc Vân Thâm, xem chuyện tốt anh làm đi!
"Anh đưa em về trước, sau đó sẽ bảo các anh em đưa anh ta ta đến bệnh viện."
Diệp Tầm dìu cô đưa ra ngoài nhưng cô không chịu: "Em phải đi cùng anh ấy."
"Nơi này quá nguy hiểm, em đừng có làm loạn lên nữa."
"Không được, em phải ở bên cạnh chăm sóc anh ấy."
Nói thế nào Hứa Hi Ngôn cũng không chịu đi, cuối cùng Diệp Tầm hết cách, nhân lúc cô không phòng bị, dùng tay đánh ngất cô rồi đưa cô đi.
...
Tiểu phân đội đi tiền trạm đã tiêu diệt được lực lượng chính của tổ chức khủng bố, Cảnh Chiến Nam dẫn đầu đám thuộc hạ bắt đầu tìm kiếm thủ lĩnh tối cao "Zeus" của họ.
Đây là
một chuyện tương đối khó khăn, vì cho tới tận bây giờ, Cảnh Chiến Nam và tất cả thuộc hạ của Quân đoàn Số 1 đều chưa có ai từng thấy dung mạo của Zeus, kể cả các quân đoàn những nước khác cũng chẳng mấy ai được gặp Zeus.
Nghe nói Zeus xưa nay rất ẩn dật, chỉ lúc mở cuộc họp video với Tổng bộ JS anh mới lộ diện, nhưng cũng sẽ mang mặt nạ.
Giờ cách duy nhất để có thể tìm được anh là phải dựa vào địa điểm định vị để tìm trang bị cứu viện SOS của Zeus mà anh mang theo bên người, qua đó xác nhận thân phận của anh.
Cảnh Chiến Nam mặc áo giáp sắt, mang theo vài anh em đi cùng xuất hiện ở cửa quán bar Vikio. Đèn hiệu trên máy cảm ứng ông cầm theo không ngừng nhấp nháy, tần suất nhấp nháy càng lúc càng lớn.
Có thể xác định Zeus đang ở đâu đó quanh đây.
Ông chiếu đèn pin, dẫn đầu bước vào trong quán bar tối đen như mực, những người khác cũng theo ông vào tìm kiếm.
Trong nhà khắp nơi đều là thi thể, có không ít người mặc quân phục nước E, Cảnh Chiến Nam nhận ra, những người này đều là cấp dưới của Tướng quân Harry Quinn.
Lúc tới gần quầy bar, còi báo động trên máy cảm ứng của Cảnh Chiến Nam vang lên dồn dập, tần suất đèn đỏ đạt đến giá trị cao nhất.
Ông đi vòng ra sau quầy bar, nhìn thấy hai người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
Trong đó một người đàn ông mặt mũi đầy máu tươi, nhìn quân trang của anh ta là có thể nhận ra, anh ta chính là Harry Quinn, vậy người còn lại là ai?
Cảnh Chiến Nam ngồi xổm xuống, sờ ngực người đàn ông, sau đó đưa tay vào móc ra một thiết bị dạng đồng hồ bỏ túi.
Ông ấn cái nút bên trên, tín hiệu cầu cứu dừng lại, theo đó tín hiệu cảm ứng trên cổ tay ông cũng dừng lại.
Ánh đèn chiếu sáng gương mặt người đàn ông, Cảnh Chiến Nam quan sát một lần nữa, cảm thấy hơi khó tin. Chẳng lẽ … anh ta chính là Zeus?