Editor: Nguyetmai
Bên cạnh anh có Hứa Hi Ngôn, đối với anh mà nói, điều này khích lệ ý chí của anh hơn bất cứ thứ gì.
Xem ra trong lòng anh cũng xác định rõ ràng, sẽ không tiếp tục cam chịu, tự oán trách bản thân nữa, như vậy cô có thể yên tâm rồi.
Hứa Hi Ngôn bó xong hai bên đầu gối cho anh, cười ngọt ngào, chọc ghẹo nói:
"Anh Hoắc, có lúc em cảm thấy, chúng ta thật sự có hoàn cảnh giống nhau nên hiểu nhau, cuộc sống đều rất trớ trêu, có điều may thay, số của chúng ta lại không đen đủi như vậy."
Anh có một người anh trai xảo trá mưu mô, Hứa Hi Ngôn có một người chị gái tâm tư ác độc, bọn họ đều bị những người kia hãm hại, bị tổn thương, cuối cùng đều lựa chọn kiên cường đối mặt.
"Bởi vì anh gặp được em." Anh nói.
Bởi vì anh gặp được em, cho nên anh mới may mắn như vậy.
Đúng vậy, bọn họ đều rất may mắn, bởi vì bọn họ gặp được đối phương.
Đôi mắt hoa đào rưng rưng của anh sáng rực nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của cô, trong lòng anh tràn đầy tình cảm và sự biết ơn với cô.
"Em cũng vậy."
Hứa Hi Ngôn nắm lấy hai tay của anh, hơi ngẩng đầu, nhìn vào trong mắt anh, nghiêm túc nói:
"Anh Hoắc, xin anh nhất định phải nhớ kỹ, cho dù ở bất cứ nơi nào, bất cứ thời gian nào, cho dù có tuyệt vọng đến mức nào, anh cũng đừng khổ sở, bởi vì anh không chỉ có một mình, anh còn có em."
"Cảm ơn em, Cảnh Hi."
Lúc anh rơi vào cảnh tuyệt vọng, Hứa Hi Ngôn đã cứu vớt anh đúng lúc, cô dùng sự dịu dàng của mình để xua đi sương mù trên đỉnh đầu anh, giúp anh thấy được ánh sáng và hi vọng một lần nữa.
Bây giờ anh không còn cảm thấy đau buồn như trước, cũng có thể lấy lại tinh thần để đối mặt với tương lai khắc nghiệt.
Anh yên lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi môi hồng và đôi mắt xinh đẹp, Hoắc Vân Thâm chỉ cảm thấy cơ thể hơi khô nóng, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống.
Hình ảnh đẹp đẽ này khiến anh không kìm được ý muốn được hôn cô.
Ma xui quỷ khiến khiến anh tiến gần lại cô, các tế bào trong cơ thể anh đang dao động không ngừng, kêu gào muốn anh mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi cô, thưởng thức vẻ đẹp của cô.
Đối với anh mà nói, cái hôn lướt vừa rồi của cô quá ngắn, anh còn chưa nếm kịp chút nào, nhưng chúng lại
thành công khơi dậy dục vọng tham lam trong cơ thể anh.
Hiện tại, trong lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.
Có lẽ là ánh mắt của anh quá nóng bỏng, khiến cô hơi ngại ngùng, Hứa Hi Ngôn tránh khỏi ánh mắt anh, định đứng dậy.
Nhưng đột nhiên cánh tay mạnh mẽ đầy sức lực của người đàn ông ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, kéo cô vào lòng mình, tiếp đó hai tay anh bá đạo giữ lấy gáy cô.
Sau đó, anh mang theo tình yêu mạnh mẽ như bão tố, mạnh mẽ hôn lên đôi môi thơm mê người, chiếm lấy hương thơm trong miệng cô.
Lúc này lại đến lượt Hứa Hi Ngôn đơ ra, cô cảm thấy hình như mình đang bị cưỡng hôn.
Cơ thể bị người đàn ông giam ở trong lòng anh, không thể động đậy, đôi môi cũng bị anh tùy tiện chiếm đoạt.
Anh hôn rất sâu, rất đau.
Nhân lúc cô hít vào lấy hơi, anh bắt lấy cơ hội, mở hàm răng của cô ra, tiến thẳng vào trong, bắt đầu điên cuồng.
Đây là cảnh tượng mà anh đã ao ước từ lâu, chúng thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của anh, giờ đây cũng đã thành hiện thực.
Anh say mê hôn lấy người con gái mà anh yêu thương, càng ngày cánh tay lại càng dùng sức, anh hận không thể khảm cô vào trong người mình.
Mọi người thường nói phụ nữ là chiếc xương sườn của đàn ông, giờ đây dường như anh đã tìm được xương sườn thuộc về mình rồi.
Mãi đến lúc cô gái trong lòng anh sắp không hít thở được vì thiếu không khí, Hoắc Vân Thâm mới lưu luyến không nỡ buông cô ra.
Cô được tự do rồi, cơ thể tê liệt ngồi xuống mặt đất, thở dốc từng hơi từng hơi một.
Nếu không phải bây giờ miệng cô đang vừa sưng vừa đau, chắc chắn cô sẽ nghĩ là mình vừa nằm mơ.
Hoắc Vân Thâm nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của cô, anh thấy hơi có lỗi, nói: "Xin lỗi em, anh…"
Cũng không thể tự thừa nhận là vừa nãy mình đã giở trò lưu manh nhỉ?