Editor: Nguyetmai
Thứ Hứa Hi Ngôn muốn nghe không phải là câu "xin lỗi" này.
Nói thật, cô cũng hơi kinh ngạc.
Nụ hôn trước đó, cô hôn rất bị động, cô hoàn toàn không ngờ anh lại đột nhiên hôn cô vào lúc này.
Hơn nữa, sự điên cuồng của nụ hôn này vượt quá sự tưởng tượng của cô, giống như muốn rút hết xương cốt của cô đi vậy.
Cô cứ nghĩ anh chắc chắn là kiểu đàn ông rất dịu dàng, không ngờ trong phương diện này anh lại mạnh mẽ bá đạo như vậy.
Sau khi nhịp tim của Hứa Hi Ngôn đập bình thường trở lại, cô lấy tay quạt gương mặt đang nóng bừng, không cần soi gương cô cũng biết, chắc chắn bây giờ mặt mình đang rất đỏ.
Xấu hổ chết đi được, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt hoa đào chan chứa tình cảm kia nữa.
Để làm dịu đi cơn xấu hổ, cô vội bò dậy khỏi mặt đất, như chạy trốn nói: "Được rồi, anh Hoắc, vết thương đã băng bó xong rồi, em thấy trong nhà anh lộn xộn quá, để em quét dọn giúp anh nhé, anh cứ ngồi yên đấy đừng nhúc nhích."
Hứa Hi Ngôn xoay người đi cầm lấy chổi và xẻng hót rác, bắt đầu quét sạch những mảnh vỡ trên mặt đất.
Hoắc Vân Thâm nhìn bóng lưng chăm chỉ cần mẫn của cô, ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, gương mặt cũng nóng như lửa đốt.
Anh liếm nhẹ môi, cố gắng cảm thụ nụ hôn triền miên kịch liệt ban nãy.
Anh cảm thấy rất hài lòng, nhưng lại không khỏi hơi khinh bỉ chính mình. Con gái nhà người ta thật lòng khích lệ anh, một lòng muốn chăm sóc anh, kết quả chỉ mới vài phút anh đã giở trò với cô rồi.
Đây chẳng phải bị quỷ lưu manh nhập thì là gì?
Có điều, dù nói thế nào, từ lúc Hứa Hi Ngôn chủ động hôn anh cho đến lúc anh có qua có lại hôn đáp trả, trong quan hệ của hai người bọn họ đã nảy sinh biến đổi về chất rồi.
Hứa Hi Ngôn làm việc vô cùng nhanh nhẹn, chỉ một lát đã quét dọn sạch sẽ căn phòng, trả những vật chưa bị hỏng về chỗ cũ, những thứ không thể dùng đều đã được quét sạch.
Sau khi Hứa Hi Ngôn ném xong mớ rác cuối cùng thì bước vào nhà, nói: "Anh Hoắc, em nghĩ chắc anh cần mua thêm vài chén trà mới, còn mấy bóng đèn nữa."
"Ừm."
Hoắc Vân Thâm vui vẻ trả lời, giơ tay lên ra hiệu mình không tiện dùng điện thoại di động: "Hay là em giúp anh chọn nhé?"
"Được, cứ để em lo, lát nữa chúng ta có thể mua trên mạng rồi bảo người ta giao hàng tới nhà."
"Được."
Hứa Hi Ngôn
đẩy xe lăn đến bên cạnh anh: "Nhưng trước khi mua đồ online, em đẩy anh đi tắm đã, để anh thay một bộ quần áo sạch sẽ, được không?"
"Được."
Bất kể cô nói gì, anh đều nói được.
Tóm lại được ở cùng với Hứa Hi Ngôn, dù chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì anh cũng đều cảm thấy rất có ý nghĩa.
Hứa Hi Ngôn lại đỡ Hoắc Vân Thâm dậy, giúp anh ngồi lên xe lăn sau đó đẩy đến phòng tắm.
Trong phòng tắm, Hứa Hi Ngôn định xả một bồn nước nóng để anh tắm, nhưng Hoắc Vân Thâm nghĩ đến chuyện cởi quần áo khó khăn nên từ chối ý tốt của cô: "Tạm thời lau qua người thôi nhé, lát nữa anh bảo Dịch Tiêu tới giúp anh."
"Vậy cũng được."
Hứa Hi Ngôn tôn trọng anh, nếu anh thật sự bảo cô cởi sạch quần áo của anh thì cô cũng sẽ rất ngại.
Cô xả nước nóng, vắt khăn ấm, giúp anh lau sạch vết máu trên mặt, lại lau lên cơ thể cường tráng của anh, cô còn cẩn thận tránh chỗ bị thương để lau sạch hai đùi.
Cô lau rất nghiêm túc, rất cẩn thận lại rất dịu dàng, Hoắc Vân Thâm nhắm mắt lại hưởng thụ.
Nhất là ngón tay cô thỉnh thoảng lại chạm vào da thịt anh mang theo những dòng điện tê rần làm anh khoan khoái đến mức sắp không chịu đựng được.
Đợi sau khi rửa ráy người anh sạch sẽ thì gương mặt cô đã đỏ mọng như quả cà chua, sắp nhỏ ra máu được rồi.
"Được rồi, để em giúp anh lấy bộ quần áo."
Hứa Hi Ngôn vứt khăn mặt, hốt hoảng chạy ra ngoài, nếu nhìn cơ thể tuyệt đẹp của anh thêm chút nữa, cô sợ mình sẽ không thể nào khống chế được, nhào thẳng vào người anh mất.
Sau khi cô ra ngoài, Hoắc Vân Thâm cúi đầu nhìn chỗ bên dưới của mình, nơi nào đó đã chào cờ từ lâu rồi, cảm giác căng cứng thật sự hơi đau.
Hừm, đã nói là không được giở trò lưu manh với cô ấy nữa rồi mà, sao cơ thể mình lại không chịu nghe lời như vậy chứ?