Editor: Nguyetmai
Ngay lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, đoán chừng chắc là Hoắc Vân Thâm đến?
"Em đi mở cửa."
Hứa Hi Ngôn chuẩn bị đi mở cửa nhưng đứa trẻ vẫn luôn mong chờ chú má lúm đồng tiền đến kia lại nhanh lẹ nhảy xuống khỏi sofa, chạy đi mở cửa trước.
Hoắc Tam Nghiên xuất hiện ở cửa, phát hiện người mở cửa cho mình là một bé gái, hơn nữa còn nhận ra chính là Anh Đào Bảo Bảo vô cùng nổi tiếng trên mạng, cô vô cùng kinh ngạc: "Hả? Sao lại là bé? Nhóc con."
Anh Bảo ngây người mấy giây, nhận ra người trước mặt là chị gái của chú má lúm đồng tiền, chủ động chào hỏi: "Dì xinh đẹp, xin chào."
Hoắc Tam Nghiên nhớ trước kia cũng từng thấy đứa bé này chạy ra mở cửa ở chỗ em trai mình, lúc ấy còn chưa nói được câu nào, đứa trẻ đã chạy mất.
Hôm nay nó chẳng những mở cửa cho cô, còn ngọt ngào gọi mình là "Dì xinh đẹp", Hoắc Tam Nghiên lập tức cảm thấy, mình đã đẹp lên gấp mấy lần.
Hoắc Tam Nghiên mỉm cười vẫy vẫy tay với Diệp Tầm: "Hi, anh Diệp."
Diệp Tầm vốn muốn trốn đi, nhưng mà rõ ràng đã không kịp, anh ta không chào hỏi gì với cô, chỉ liếc một cái, sau đó đi về phía sofa ngồi xuống.
Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như vậy.
Hoắc Tam Nghiên yêu chết cái dáng vẻ này của anh ta, anh ta càng lạnh lùng, cô ấy lại càng cảm thấy anh ta hấp dẫn.
Sau khi Hoắc Tam Nghiên vào nhà, cô xoa xoa đầu Anh Bảo, hỏi: "Đứa trẻ này là con nhà ai vậy?"
Cô vẫn tưởng rằng Hứa Hi Ngôn độc thân, có thể kết thành một đôi với em trai mình, cho nên không hề liên hệ đứa trẻ này đến cô.
"..." Hứa Hi Ngôn đang định giải thích thì Diệp Tầm đang ngồi trên sofa chợt đứng thẳng dậy: "Là của tôi."
Hoắc Tam Nghiên suýt thì rớt tròng mắt ra ngoài: "Anh Diệp, của anh? Anh..."
"Không sai. Là con gái của tôi."
Diệp Tầm đi tới, ôm lấy Anh Bảo, ánh mắt cầu cứu nói, "Con gái, gọi ba đi."
Anh Bảo hiểu ý, ôm lấy cổ Diệp Tầm, ngọt ngào gọi một tiếng "Ba."
"Ôi!" Diệp Tầm vô cùng vui sướng, anh ta đã đợi nhiều năm như vậy, muốn để đứa trẻ này gọi mình một tiếng "Ba", đáng tiếc Hứa Hi Ngôn luôn quản cái miệng của con bé rất nghiêm ngặt, không để cho bé gọi lung tung.
Lần này thì tốt rồi, bởi vì sự xuất hiện của Hoắc Tam
Nghiên, cuối cùng đã giúp anh ta nghe được tiếng gọi mình mong muốn.
Đồng thời, Diệp Tầm cũng cảm thấy, cái lợi của việc nhận Anh Bảo là con gái là có thể trực tiếp gạt bỏ sự dây dưa của Hoắc Tam Nghiên với anh ta.
Anh ta đã có con, cô ấy còn không biết khó mà bỏ cuộc?
Nhưng mà, anh ta đã vui mừng quá sớm, sau khi Hoắc Tam Nghiên biết được Anh Bảo là con gái của Diệp Tầm, kiên nhẫn hỏi tiếp: "Anh thật sự đã từng kết hôn? Vậy mẹ đứa trẻ đâu?"
Diệp Tầm không tự chủ được nhìn về phía Hứa Hi Ngôn, Hứa Hi Ngôn lập tức cười giải vây: "Chị Hoắc, chị qua đây, em nói cho chị biết."
Hứa Hi Ngôn kéo Hoắc Tam Nghiên vào phòng, nói để cho người bên cạnh không nghe thấy: "Vợ anh ấy đã qua đời từ lâu, cho nên tốt nhất chị đừng hỏi nữa."
"Ồ ồ ồ. Chị biết rồi."
Hoắc Tam Nghiên gật đầu liên tục, ánh mắt lúc quay lại nhìn Diệp Tầm đã thay đổi, chứa thêm mấy phần thương hại và đau lòng.
Có điều, đối với Hoắc Tam Nghiên mà nói, tin tức này đồng nghĩa với cơ hội.
Có phải đứa trẻ thiếu rất nhiều tình thương của mẹ đúng không?
Diệp Tầm cũng không thể độc thân mãi như vậy đúng không?
Cho nên, Thượng đế sắp xếp để cô xuất hiện trong cuộc sống của anh ta vào lúc này, chính là để cô an ủi anh ta, chăm sóc cho con gái anh ta.
Thoáng chốc, cô ấy cảm giác mình mang theo một trọng trách to lớn.
"Em làm tiếp đi, chị đi xem hai người bọn họ."
Hoắc Tam Nghiên không hề coi mình làm người ngoài, chào một tiếng rồi sau đó đi thẳng về phía Diệp Tầm và Anh Bảo tìm bọn họ nói chuyện.
Nhân lúc này, Hứa Hi Ngôn mau chóng chạy về phòng ngủ, định lấy điện thoại liên lạc với Hoắc Vân Thâm, thông báo cho anh có tình huống khẩn cấp.