Editor: Nguyetmai
Cô rất lo Hoắc Vân Thâm sẽ chạm mặt với Diệp Tầm lần nữa, sợ Diệp Tầm không nói được lời gì hay ho, lại phun ra mấy câu khó nghe.
Cuối cùng điện thoại cũng kết nối được, Hứa Hi Ngôn vừa nghe thấy tiếng "A lô" ở bên kia, cô vội hỏi: "Anh Hoắc, bây giờ anh đang ở đâu?"
"Anh đã quay về rồi, bây giờ anh đang..."
Hoắc Vân Thâm còn chưa nói xong, Hứa Hi Ngôn đã nghe thấy tiếng reo hò hưng phấn của Anh Bảo trong điện thoại, con bé đang gọi chú má lúm đồng tiền.
Cô nghe thấy tiếng của Anh Bảo trong điện thoại của Hoắc Vân Thâm, chuyện đó chứng minh điều gì?
Có phải là chứng minh anh đã đến đây hay không?
A a a a...
Hứa Hi Ngôn bùng nổ, quăng điện thoại đi, xông ra ngoài.
Vừa ra tới phòng khách, cô đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quái dị.
Hoắc Vân Thâm bước qua cửa thuỷ tinh, Anh Bảo vui vẻ chào đón anh, nhào vào trong lòng Hoắc Vân Thâm, thậm chí còn leo lên trên đùi anh.
Cả Diệp Tầm lẫn Hoắc Tam Nghiên đều trợn mắt há mồm, nhìn người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện này mà quên luôn cả phản ứng.
Thật ra thì Hoắc Vân Thâm cũng ngây ngẩn một hồi, anh còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh đã phát hiện trong phòng của Hứa Hi Ngôn có thêm mấy người, một người trong đó còn là bà chị nói chuyện không biết lựa lời nhà mình.
Hoắc Tam Nghiên lấy lại tinh thần đầu tiên, sau đó cả kinh kêu lên: "Khốn kiếp! Ở đây mọc thêm một cánh cửa từ hồi nào vậy?"
Hứa Hi Ngôn lập tức chạy tới giải thích: "Ha ha ha, chẳng phải là để tiện chăm sóc cho anh Hoắc sao?"
Sau khi cô trao đổi ánh mắt với Hoắc Vân Thâm, anh ôm lấy Anh Bảo, lúng túng chào hỏi: "Mấy người đều ở đây à?"
"Đúng vậy! Không ngờ em cũng tới đấy."
Hoắc Tam Nghiên niềm nở đẩy em trai nhà mình vào trong.
Diệp Tầm ngờ vực âm thầm quan sát anh, trong đầu lại nảy ra một suy đoán kỳ lạ, thận phận thật sự của anh là gì?
Lúc anh ta mới chuyển đến đây, muốn mua lại căn hộ sát cạnh phòng Hứa Hi Ngôn, nhưng lại phát hiện thông tin người mua phòng 101 đó vô cùng bí mật, anh ta đã dùng đến nhiều biện pháp những vẫn không thể tra ra bất cứ thông tin gì.
Bây giờ anh ta không khỏi hoài nghi thân phận của Hoắc Vân Thâm, xem ra quả thật không đơn giản.
Ngoại trừ người trong Tập đoàn JS ra, có ai lại phải che giấu thân phận của mình kỹ
càng như vậy?
Chẳng lẽ đối phương là người của Hắc Vực?
Xem ra lát nữa phải tìm cơ hội để thăm dò.
"Chú má lúm đồng tiền, dạo này chú đi đâu vậy? Bảo Bảo nhớ chú lắm đó."
Anh Bảo ngồi trên đùi Hoắc Vân Thâm, dùng cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ anh.
"Trong nhà chú có chút chuyện, có điều chú cũng rất nhớ cháu đó."
Hoắc Vân Thâm không giải thích được tại sao, rõ ràng số lần gặp Anh Bảo chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng sâu trong lòng anh đã sinh ra một sợi dây ràng buộc với đứa trẻ này.
Anh thường xuyên nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu ấy.
"Tốt quá, Bảo Bảo vui quá đi!"
Được chú má lúm đồng tiền nhớ đến, trong lòng cô bé cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Mắt lớn nhìn mắt nhỏ, hai người đều nhìn chằm chằm đối phương một hồi lâu.
Suy nghĩ kỳ lạ trong lòng Diệp Tầm lại xuất hiện, nhìn cái má lúm của Anh Bảo và Hoắc Vân Thâm đều giống nhau y như đúc, cả người anh ta đều thấy khó chịu.
Có nhiều lúc, anh ta không nén được hoài nghi, liệu Anh Bảo có phải là con gái Hoắc Vân Thâm hay không?
Nhưng mà nghĩ lại thì chắc là không phải đâu, nếu Anh Bảo thật sự là con gái Hoắc Vân Thâm, vậy tại sao Hứa Hi Ngôn không để cho cha con họ nhận nhau?
Chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ do một tay mình nuôi lớn từ đây phải gọi người khác là "Ba", trong lòng Diệp Tầm cực kỳ ghen tuông, anh ta muốn bóp chết cái khả năng nhỏ bé này ngay từ lúc nó vừa sinh ra.
"Con gái, mau xuống đi, đừng đè lên người chú ấy nữa, chú của con mỏng manh lắm."
Diệp Tầm tiến lên một bước, trực tiếp ôm Anh Bảo khỏi đùi Hoắc Vân Thâm, còn dụ dỗ cô bé: "Con gái, ba chơi game với con có được không?"
"Bảo Bảo không muốn chơi game, Bảo Bảo chỉ muốn chơi với chú má lúm đồng tiền thôi." Anh Bảo từ chối thẳng thừng.