Editor: Nguyetmai
Nụ hôn của cô rất đơn thuần, chỉ đơn giản là cọ xát nhẹ nhàng lên môi của anh mấy lần, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của anh rồi nói: "Anh Hoắc, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì em sẽ vẫn ở bên cạnh anh."
"Cảm ơn em, Cảnh Hi. Cảm ơn em đã cổ vũ anh."
Hoắc Vân Thâm cảm động vì cô tin tưởng và ủng hộ mình vô điều kiện, cuộc đời này có thể tìm được một người yêu tri kỷ như vậy đúng là sống không uổng phí.
Hứa hi Ngôn hôn được nam thần, vô cùng hài lòng buông anh ra, muốn đứng lên khỏi người anh nhưng lại bị ai đó siết chặt hai bên hông, dùng sức giữ cô lại.
Lần này tư thế của hai người vô cùng thân mật, gần càng thêm gần, cảm giác cực kỳ mập mờ.
Hoắc Vân Thâm đỡ lấy sau lưng cô, ánh mắt nhìn xuống nói: "Cảnh Hi, vừa rồi em cổ vũ anh vẫn chưa đủ, anh cần em cổ vũ thêm nữa, càng nhiều càng tốt."
Ý muốn của anh rất dễ hiểu, nói rõ hơn là cần một nụ hôn nồng nhiệt.
Hứa Hi Ngôn lại hơi xấu hổ, cô nhẹ nhàng cắn cắn môi, hờn dỗi nói: "Không phát hiện ra mặt anh càng ngày càng dày đấy."
"Mặt dày với người phụ nữ của mình là chuyện đương nhiên."
Hoắc Vân Thâm kín đáo nói một câu.
"Ấy, ai là người phụ... Ưm ưm..."
Hứa Hi Ngôn chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông đỡ lấy sau gáy, mạnh mẽ bao phủ bờ môi.
Sau khi quan hệ của hai người có tiến triển, bọn họ luôn luôn muốn ở cùng với nhau, đại khái đây chính là lực hấp dẫn của tình yêu.
Buổi tối, hai người nằm trên một cái giường lớn, Anh Bảo nằm ở giữa, cô và Hoắc Vân Thâm nắm tay nhau ngủ chung.
Hoắc Vân Thâm hỏi cô ngày mai có sắp xếp kế hoạch gì không, Hứa Hi Ngôn trả lời: "Ngày mai phải đi xem công việc lần trước một chút."
Lần trước cô nhận công việc làm thế thân chơi đàn violon từ chợ đen, nhưng vì dạo này bận túi bụi nên mới phải lùi lại thời gian đến gặp mặt đối phương.
Bây giờ cô đã xác lập quan hệ với nam thần rồi, một nhà ba người cũng đã nhận nhau, cho nên có thể yên tâm xử lý chuyện của mình.
"Để sau đi, anh không muốn em mệt mỏi."
Hoắc Vân Thâm hi vọng cô bớt vất vả hơn một chút, anh có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cô, cô không cần bôn ba bên ngoài để trang trải cuộc sống.
"Đã lên lịch hẹn rồi, dù
sao em cũng phải giữ chữ tín, để em đi xem rồi nói sau."
Hứa Hi Ngôn có núi lớn để dựa, có thể không cần làm bất cứ chuyện gì, nhưng cô vẫn mong muốn bản thân mình có một sự nghiệp độc lập, không phụ thuộc vào đàn ông. Hoắc Vân Thâm hiểu rõ tính cách cũng như bản chất con người cô nên không nói gì nữa, tóm lại mặc kệ cô làm chuyện gì anh đều ủng hộ cô.
Cho dù cô có gây chuyện phiền toái, anh cũng có thể thay cô xử lý tốt mọi chuyện.
...
Một buổi tối đẹp ở Thịnh Thế Ngự Cảnh, hai người thân mật nói chuyện, thỉnh thoảng hôn môi. Lúc hai người đang tình nồng ý mật thì có người lại đang ngập mình trong nỗi thù hận.
Trong căn hộ xa xỉ, trưng bày một loạt các loại rượu đắt đỏ, mỗi một bình đều là bản số lượng có hạn được cất giấu rất kỹ.
Một người đàn ông đang đứng trước tủ rượu, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, mang theo cảm giác âm u đáng sợ. Anh ta ngửa đầu uống cạn ly rượu vang trong tay, sau đó tức giận ném ly rượu vỡ nát.
Từ trong ánh mắt của anh ta có thể nhận thấy được sự thù hận, đủ để phá hủy hết thảy.
Hứa Tâm Nhu đi ra khỏi phòng ngủ, trên người mặc một chiếc váy mỏng tang nửa che nửa hở lộ ra cơ thể mê hoặc, cô ta đi đến trước mặt người đàn ông, khoác cánh tay ngọc ngà lên đầu vai của anh ta, khuyên nhủ: "Tổng Giám đốc Hoắc, anh cần gì phải tức giận như thế chứ?"
"Hừ..."
Hoắc Cảnh Đường hừ lạnh một tiếng, nghiến lợi nói: "Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ được thủ đoạn của Hoắc Vân Thâm, khó trách lúc ấy nó lại hào phóng từ bỏ Công ty Giải trí Vân Hải như vậy, hóa ra là vì lợi ích lớn hơn nữa. Tôi đã bị nó lừa cho một vố!"
Sau khi xem tin tức trên tivi, biết được ông nội giao lại tập đoàn nhà họ Hoắc cho Hoắc Vân Thâm, Hoắc Cảnh Đường mới chợt tỉnh ngộ.