Editor: Nguyetmai
Hóa ra Hoắc Vân Thâm lùi một bước để tiến ba bước.
Một khi quyền lực được chuyển giao, Hoắc Vân Thâm sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ Hoắc, tất nhiên cũng trở thành người nắm toàn bộ quyền lực.
Sau này chắc chắn quyền lực của Hoắc Vân Thâm sẽ lớn hơn anh ta, đến lúc đó anh ta không có cách nào trả thù Hoắc Vân Thâm được nữa.
Tuy rằng bây giờ Hoắc Cảnh Đường lên giữ chức Tổng Giám đốc Công ty Giải trí Vân Hải, nhưng trong lòng lại cực kỳ phiền muộn.
Điều khó chịu nhất chính là ông nội của anh ta, thật sự không nghĩ đến lão già kia lại giở nhiều mưu kế đến thế.
Tuy lần này ngoài mặt ông già kia không hề chỉ trích anh ta đoạt quyền, thế nhưng sau lưng lại lẳng lặng không một tiếng động giao lại quyền lực cho Hoắc Vân Thâm, ngay cả cuộc họp Hội đồng quản trị cũng không để cho cha anh ta tham gia vào.
Việc này có ý nghĩa gì chứ?
Có nghĩa là muốn loại bỏ hai cha con bọn họ ra khỏi nhà họ Hoắc.
"Tổng Giám đốc Hoắc, bây giờ đã biết rõ mọi chuyện vẫn còn chưa muộn. Người nào đó cướp đồ của anh thì anh nghĩ cách cướp lại là được đúng không nào?" Hứa Tâm Nhu khuyên giải anh ta.
"Cướp lại? Sợ là không dễ dàng như vậy. Hoắc Vân Thâm đã có con gái mà tôi lại chẳng hề biết gì. Khó trách ông nội lại đột nhiên giao lại quyền thừa kế, hóa ra là do đứa trẻ kia."
Hoắc Cảnh Đường đập mạnh tay xuống bàn, hận không thể làm vỡ nó.
Từ trước đến nay, một trong những điều kiện để được làm người thừa kế là phải có con cái.
Năm năm trước anh ta hao tổn bao nhiêu công sức để loại trừ chướng ngại vật là Hoắc Vân Thâm này, kết quả là anh lại thoát nạn, tai nạn xe cộ chỉ khiến cho thân thể của anh tàn tật, làm mất đi năng lực của anh mà thôi.
Lúc đầu anh ta có rất nhiều cơ hội để lấy mạng của Hoắc Vân Thâm, nhưng anh ta cảm thấy việc Hoắc Vân Thâm biến thành một kẻ bại liệt tàn tật suốt đời, loại trừng phạt này giống như một kiểu tra tấn mang lại kết quả tuyệt vời hơn cả việc lấy mạng Hoắc Vân Thâm.
Ai biết chỉ vì một suy nghĩ sai lầm ngay lúc đó mà hiện tại đã trở thành một tai họa ngầm lớn như vậy.
Theo Hứa Tâm Nhu, mọi chuyện đều có thể cứu vãn lại được: "Hoắc Vân Thâm có con gái thì sao chứ? Chỉ cần anh cũng có một đứa con thì chắc chắn sẽ không thua kém anh ta."
"Con cái? Bây giờ nói chuyện đó thì có ích gì?"
Hoắc Cảnh Đường đam mê quyền lực nhiều
năm như vậy, rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, làm sao có thể có con được?
Bây giờ con gái Hoắc Vân Thâm cũng đã lớn rồi, cho dù anh ta có muốn tạo ra đứa bé thì cũng không kịp.
Hứa Tâm Nhu ôm lấy cổ anh ta, nhẹ nhàng cười nói cho anh ta biết: "Sao lại vô dụng được? Cảnh Đường, em đã mang thai rồi."
Sống lưng Hoắc Cảnh Đường run lên, anh ta sa sầm mặt mày, hỏi theo bản năng: "Là con của ai?"
Bất kể tính toán như thế nào, đây cũng không thể là con của Hoắc Cảnh Đường được, chẳng lẽ là của Sở Vũ Hách?
Làm sao lại có thể là con của Sở Vũ Hách được?
Đứa bé này có được là do lần trước Hứa Tâm Nhu đi tiếp ông chủ Lý của Liên Chúng, lúc đó mang thai cô ta đang buồn rầu không biết phải xử lý như thế nào.
Bây giờ cô ta phát hiện có một biện pháp vẹn cả đôi đường.
Chẳng những có thể sinh đứa bé này ra, mà còn có khả năng là chỗ dựa cho cô ta được thuận lợi gả vào trong nhà họ Hoắc.
"Là của ai thì có liên quan gì chứ? Quan trọng ở đây là có thể giúp đỡ anh được. Anh không cảm thấy đứa bé này đến rất đúng thời điểm sao?"
Trong mắt Hứa Tâm Nhu lóe lên một tính toán khôn khéo, không cảm thấy xấu hổ chút nào với đứa con hoang trong bụng, ngược lại xem nó như một lá bài, cực kỳ đắc ý: "Nếu như em có thể sinh ra đứa bé này thì anh vẫn còn hi vọng."
"Cho dù bây giờ cho em sinh con thì lúc nào nó mới ra đời? Con gái của Hoắc Vân Thâm đã được bốn năm tuổi rồi."
Hoắc Cảnh Đường đã phái người đi thăm dò thông tin của con gái Hoắc Vân Thâm nhưng hiện tại vẫn chưa tra được tin tức cụ thể, chỉ có thể dựa vào trực quan mà phán đoán tuổi tác của đứa bé, có thể là năm năm trước đã có đứa bé này.
"Bốn năm tuổi thì sao? Chỉ cần em sinh đứa bé này ra, chỉ cần Hoắc Vân Thâm không có con gái thì chắc chắn anh sẽ nắm quyền nhà họ Hoắc."
Bên trong đôi mắt của Hứa Tâm Nhu lộ ra một ý nghĩ tàn độc, không kém cạnh với sự ngoan độc của Hoắc Cảnh Đường.
…