Editor: Nguyetmai
"Bé Hi, papi gọi người tới đón Bảo Bảo rồi, Bảo Bảo phải về nhà đây!"
"Bé Hi, tối gặp nhé!"
Nghe Anh Bảo nói, Hoắc Vân Thâm kêu người đi đón cô nhóc, lúc đó cô vốn chẳng nghĩ gì nhiều, cho rằng bé con ở với Hoắc Vân Thâm sẽ an toàn hơn.
Nhưng mà chỉ cách vài phút sau, "Anh một tỷ" lại gọi cho cô.
"Cảnh Hi, em đang bận à? Trưa nay ăn cơm cùng nhau nhé?"
"Xin lỗi anh, trưa nay Đạo diễn Hoàng mời tất cả nhân viên ăn cơm, em đang ở Đồng Phúc Lâu này!"
"Anh cũng đang ở Đồng Phúc Lâu, đang ăn cơm cùng Diệp Tầm. Ở hướng 12 giờ của em đấy."
Hoắc Vân Thâm tình cờ nhìn thấy cô đứng ở lầu hai, cho nên mới gọi cho cô.
Cách chiếc đèn chùm pha lê cực lớn, Hứa Hi Ngôn nhìn về phòng ăn cùng tầng ở phía đối diện, Dịch Tiêu cho người đứng bảo vệ ở cửa, bên trong cửa sổ có người đang vẫy tay với cô.
Hứa Hi Ngôn ngước sang bên đó, không chỉ phát hiện ra Hoắc Vân Thâm, mà còn thấy cả Diệp Tầm.
Diệp Tầm trưng ra biểu cảm trêu chọc, chào cô theo kiểu quân đội.
Nhị sư huynh của cô cũng ở đây?
Sao anh ấy lại ăn cơm cùng với Hoắc Vân Thâm?
Cái người này trở thành bạn tốt của của Hoắc Vân Thâm từ khi nào thế?
Cuộc gọi bên tai vẫn đang tiếp tục, Hứa Hi Ngôn hỏi: "Anh Đào đang ở chung với các anh phải không? Mọi người ăn cơm xong rồi định đi đâu chơi?"
"Hả?" Hoắc Vân Thâm sửng sốt ra mặt: "Anh Đào không có ở chỗ anh."
"Cái gì?"
Anh Bảo không ở cùng với Hoắc Vân Thâm?
Hứa Hi Ngôn nhất thời hơi hoảng hốt: "Con bé không ở chỗ của mấy anh thật ư?"
"Không có, Anh Đào chẳng phải đang ở nhà họ Cảnh hay sao? Anh còn định ăn cơm trưa xong sẽ đi đón nó."
Anh Bảo không ở chỗ của Hoắc Vân Thâm?
Vậy tại sao nhóc con nói ở trong đồng hồ thông minh là papi đi đón con rồi, chuyện này là thế nào?
Một loại dự cảm chẳng lành mãnh liệt đổ ập lên đầu của Hứa Hi Ngôn, đáy lòng lạnh thấu xương: "Không ổn rồi... Anh Bảo có lẽ đã xảy ra chuyện rồi, em không nói nữa, em về nhà xem thử trước đã."
Cô không nói nhiều thêm được nữa, ngắt điện thoại của Hoắc Vân Thâm, gọi thẳng vào đồng hồ thông minh của Anh Bảo.
Cũng trong lúc đang gọi điện thoại, cô đã chạy điên cuồng ra khỏi cửa quán ăn.
Hoắc Vân Thâm thấy Hứa Hi Ngôn vội vã chạy đi, nghe cô nói Anh Bảo đoán
chừng đã gặp chuyện, anh lập tức cùng với Diệp Tầm đuổi theo cô.
Hứa Hi Ngôn muốn kết nối cuộc gọi với Anh Bảo, xác nhận bé con có đang an toàn hay không.
Nhưng đồng hồ thông minh đã tắt máy.
Nếu đồng hồ đang mở thì vẫn có thể truy tìm tọa độ định vị, nhưng đã tắt máy rồi thì chẳng làm được gì cả.
Cô lại gọi cho quầy tiếp tân Phòng khám Đông y Nhân Cảnh, nhưng máy đang bận. Không gọi được cho phòng khám, Hứa Hi Ngôn gọi thẳng đến điện thoại di động của ông ngoại, đợi hồi lâu sau mới nhấc mấy.
"A lô? Ông ngoại? Anh Bảo có đang ở với ông không?"
Khi cô hỏi xong câu này, con tim dường như ngừng đập, cô ổn định lại hơi thở và chờ đợi câu trả lời.
Giọng nói của Cảnh Hoa Đạc truyền đến từ đầu dây bên kia, mang theo một chút lo lắng: "Ngôn Ngôn, ông đang định gọi cho cháu đây, không xong rồi, con bé mất tích rồi, lúc nãy có chiếc xe đưa nó đi rồi..."
Nghe thấy bé con mất tích, đầu óc Hứa Hi Ngôn liền bùng nổ.
Dự cảm đáng sợ trở thành sự thực, ngày mà cô lo lắng nhất cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Có người giả mạo danh nghĩa của Hoắc Vân Thâm, lừa đưa bé con đi mất, chắc chắn là như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến Anh Bảo đang trong tình thế nguy hiểm, trái tim cô sợ hãi đến nỗi không hít thở được, cô lo sợ bé con sẽ gặp phải người xấu, lo sợ bé con sẽ gặp bất trắc...
"Được được được, cháu biết rồi, cháu tìm người giúp đỡ ngay đây."
Cô ngoảnh đầu định chạy về Đồng Phúc Lâu tìm Hoắc Vân Thâm. Nhưng trùng hợp là hai người họ đã xuất hiện rồi, Dịch Tiêu đã lái chiếc xe RV đến, xe dừng ngay cửa quán ăn.
"Hoắc Vân Thâm... Nhị sư huynh..."
Hứa Hi Ngôn gặp được bọn họ, thần sắc lo lắng.
Hoắc Vân Thâm nhíu chặt hàng lông mày, hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy? Anh Đào xảy ra chuyện gì rồi?"