Editor: Nguyetmai
Anh chưa từng thấy Hứa Hi Ngôn lâm vào tình trạng như vậy, nhìn dáng vẻ lo âu bất lực của cô, con tim anh cũng thắt chặt theo.
Dây thần kinh của Hứa Hi Ngôn vẫn luôn căng chặt, sốt ruột. Lúc này Hoắc Vân Thâm vừa hỏi, nước mắt của cô không kìm được nữa, tuôn trào mãnh liệt.
Hứa Hi Ngôn thường ngày là một cô gái mạnh mẽ, vậy mà giờ phút này lại mất hết hồn vía, lòng như lửa đốt, yếu đuối đến nỗi không chịu được một cú đả kích nào.
Ngoại trừ rơi nước mắt ra thì cô chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
"Tiểu Hi Hi, rốt cuộc là sao vậy? Em mau nói đi?"
Biết được chuyện này có liên quan đến Anh Bảo, Diệp Tầm đã không nhẫn nại được nữa, trong lòng cũng mơ hồ đoán được vài phần rồi, chắc chắn là bé con đã xảy ra chuyện.
Nhìn thấy cô rơi nước mắt, Hoắc Vân Thâm càng lo lắng hơn, đưa khăn tay cho cô và hỏi: "Cảnh Hi, mau nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Lúc nãy em nói Anh Đào xảy ra chuyện, rốt cuộc là sao vậy?"
"Hoắc Vân Thâm..."
Cô bất chợt bổ nhào lên đầu gối của anh, vừa khóc vừa nói: "Có người mạo danh anh, lừa gạt đưa Anh Bảo đi, em nghi là nó bị bắt cóc rồi."
Người đó lấy danh nghĩa của Hoắc Vân Thâm đến đón Anh Bảo, bé con đã tự nguyện đi theo họ rồi.
Ôi, đều tại cô, thường ngày không dạy con đề phòng người lạ đến nơi đến chốn, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
"Bắt cóc?"
Hoắc Vân Thâm cả kinh, ai mà lại đi bắt cóc Anh Bảo? Còn lấy danh nghĩa của anh?
"Vốn dĩ nó đang chơi ở trước cổng phòng khám của ông ngoại em, sau đó thì bị một chiếc xe đưa đi. Sau khi bị đưa đi, con bé còn dùng đồng hồ thông minh để lại lời nhắn cho em, nói là papi đến đón nó rồi."
Nghe Hứa Hi Ngôn khóc kể xong, Diệp Tầm đã nhanh chóng ngồi lên con xe motor của anh ta, đội nón bảo hiểm lên và nói: "Đại ca, chăm sóc cho Tiểu Hi Hi, tôi đi phòng khám tìm manh mối trước."
Diệp Tầm muốn đi tìm hiểu rõ người bắt Anh Bảo đi là ai, lái xe gì, đi hướng nào.
"Được, giữ liên lạc, nếu có manh mối lập tức thông báo cho tôi."
Diệp Tầm giơ tay ra hiệu OK, "brừm" một tiếng, chiếc xe motor đã chạy mất.
Bên này, Hoắc Vân Thâm kéo Hứa Hi Ngôn dậy, nói: "Cảnh Hi, lên xe trước rồi nói."
Ngồi lên
chiếc xe RV, trong lòng Hứa Hi Ngôn nóng như lửa đốt, hai tay chắp lại, ngước đôi mắt ngấn lệ khẩn thiết cầu xin: "Vân Thâm, em cầu xin anh, mau mau nghĩ cách cứu Anh Bảo đi, có được không?"
Trong nhận thức của cô, anh không có gì là không thể, không có chuyện gì mà anh không làm được.
Cô cầu cứu anh, chắc chắn sẽ không sai đâu.
"Cảnh Hi, đừng lo lắng quá, bây giờ anh sẽ cho người đi tìm. Tin anh đi, chúng ta nhất định có thể tìm lại được con."
"Vâng." Hứa Hi Ngôn gật đầu, người bây giờ cô có thể dựa vào chỉ có anh mà thôi.
Hoắc Vân Thâm nhanh chóng gọi Dịch Tiêu tới, để anh ta sắp xếp, phong tỏa hết mọi đường giao thông quan trọng của Bái Kinh, bến tàu và sân bay cũng phải tiến hành kiểm tra để tránh Anh Bảo bị đưa ra khỏi Bái Kinh.
Đồng thời anh cũng cho gọi máy bay trực thăng, sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào.
...
Diệp Tầm cưỡi chiếc motor hạng sang, rất nhanh đã đến được Phòng khám Đông y Nhân Cảnh.
Anh ta lập tức hỏi rõ người bên trong phòng khám, tìm được người chứng kiến tận mắt, cũng chính là Tiểu Mai ở quầy lễ tân.
Lần cuối cùng cô ấy thấy Anh Bảo là nửa tiếng trước, Anh Bảo đang đi chiếc xe đạp nhỏ ở trước cửa phòng khám.
Sau đó thì không thấy đâu nữa, chiếc xe đạp vẫn nằm chễm chệ bên đường.
Diệp Tầm lại quan sát camera theo dõi, từ góc độ camera ở bên ngoài phòng khám có thể thấy rõ trong phạm vi, cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng Anh Bảo đang vui đùa ở cổng lúc sáng.
Cảnh cuối cùng là có một chiếc xe hơi dừng ở bên đường, một người đàn ông lạ bước xuống xe, khom lưng nói chuyện với bé con.
Sau đó Anh Bảo bước xuống khỏi chiếc xe đạp, nói cái gì đó với đồng hồ thông minh.
Sau đó một hồi, người kia mở cửa xe, Anh Bảo tự leo lên, sau đó chiếc xe hơi chạy khỏi phạm vi camera.