Editor: Nguyetmai
Ở trong điện thoại, Hứa Hi Ngôn chỉ nói cho anh ta biết Anh Bảo hôn mê, phải đưa tới bệnh viện cấp cứu, nhưng không nói cô bé bị thương nặng như vậy.
Trời ạ, con gái bảo bối mà anh ta luôn hết mực thương yêu, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, lúc nào cũng chỉ nơm nớp lo sợ cô bé bị sứt mẻ gì.
Nhưng bây giờ, cô bé bị thương nặng, tính mạng đang gặp nguy hiểm!
Diệp Tầm tự trách mình không thể ở bên cạnh con gái 24 giờ, cho nên mới để cho người xấu có cơ hội.
Diệp Tầm cầm bàn tay nhỏ nhắn, đau lòng gọi tên cô bé. Bác sĩ vỗ vào vai của anh ta: "Phiền anh tránh ra một chút, cứu người bị thương phải tranh thủ từng giây, còn chậm nữa thì có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng."
Nghe bác sĩ khuyên, Diệp Tầm tránh ra, cô bé được đẩy vào phòng cấp cứu, mấy người chờ ở bên ngoài.
"Rốt cuộc là ai, tại sao muốn hại một đứa trẻ như vậy cứ?"
Trong lòng Diệp Tầm rất tức giận, không chỉ lo lắng cho tình hình cô bé, anh ta còn muốn biết là ai đã ra tay ác độc như vậy, ngay cả một đứa trẻ cũng không chịu buông tha?
"Một người trong đó đã chết, còn có một người sống, tạm giữ lại chờ thẩm vấn."
Khi Hoắc Vân Thâm nói những lời này, anh nắm chặt hai tay, trong mắt đầy sát khí.
Từ hành vi của bọn chúng có thể đoán được, những kẻ này bắt cóc không phải là vì tiền.
Vô duyên vô cớ tại sao phải hại chết đứa trẻ?
Chỉ có thể chứng tỏ, bọn chúng bị người khác sai khiến.
Nếu không phải muốn điều tra ra kẻ đứng phía sau, có lẽ anh sẽ không để cho tên nào sống sót.
Cho dù có nghiền nát xương chúng thành tro bụi cũng không đủ để anh trút hết mối hận trong lòng mình.
"Cứ giao nhiệm vụ thẩm vấn cho tôi!"
Diệp Tầm muốn đích thân thẩm vấn kẻ tàn nhẫn kia, sau đó băm nát gã thành ngàn mảnh.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh toàn thân bé con đầy máu, trong lòng anh ta lại tự trách mình.
Diệp Tầm đau khổ ôm lấy đầu: "Đều tại tôi, nếu như tôi bảo vệ con bé, nó đã không gặp bất trắc."
Anh ta đấm mạnh về phía bức tường, lập tức khớp ngón tay cũng hiện ra vết máu.
Tiếp theo, anh ta không ngừng đấm tới, chẳng bao lâu, bức tường màu trắng đã bị máu nhuộm đỏ.
Hứa Hi Ngôn có thể hiểu được cảm nhận của Diệp Tầm, cô biết anh ta yêu Anh Bảo
tới mức nào, cô bé là do anh ta một tay nuôi lớn, bây giờ cô bé bị thương, anh ta chắc chắn sẽ ôm hết trách nhiệm vào mình.
Thấy anh ta tự hại mình như vậy, Hứa Hi Ngôn vội ôm lấy anh ta, ngăn không cho anh ta tiếp tục đấm vào tường nữa: "Nhị sư huynh, anh đừng như vậy, đừng như vậy, không phải tại anh, thật sự không phải tại anh, anh đừng tự trách nữa."
Hoắc Vân Thâm cũng giúp cô khuyên anh ta: "Diệp Tầm, lần này nhờ có anh giúp đỡ, nếu không cũng không thể thuận lợi tìm được Anh Đào như vậy."
Nếu như không phải anh ta kịp thời chạy về phòng khám để điều tra manh mối về chiếc xe bị tình nghi, bọn họ cũng không thể kịp thời chạy tới bờ biển.
Diệp Tầm cuối cùng đã bình tĩnh lại, nhưng trên khớp ngón tay đã bị đập tới máu thịt lẫn lộn.
Hứa Hi Ngôn tạm thời cố nén bi thương, đi tìm y tá tới băng bó tay giúp Diệp Tầm.
Tiếp theo, không khí bên trong phòng cấp cứu vô cùng khẩn trương và bận rộn. Trong khi đó, bên ngoài phòng cấp cứu lại là bầu không khí nặng nề, tất cả mọi người đều đang lo lắng chờ đợi.
Không biết chờ bao lâu, cuối cùng y tá cũng đi ra, đám người Hứa Hi Ngôn lập tức đi tới hỏi thăm tình hình.
"Người bị thương mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu khẩn cấp. Bây giờ cần đi tới kho máu để chuyển máu qua."
Y tá giải thích xong liền vội vàng chạy đi.
Anh Bảo mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu?
Trong lòng của mỗi người đều căng thẳng đến run rẩy, không giúp được gì, chỉ có thể không ngừng cầu khẩn cho đứa trẻ.
Hứa Hi Ngôn không ngừng rơi nước mắt, trong miệng khẽ lẩm nhẩm: "Cầu mong ông trời phù hộ cho Anh Bảo vượt qua lần khó khăn này. Chỉ cần con bé có thể bình yên, tôi bằng lòng giảm thọ hai mươi năm."