Editor: Nguyetmai
Hoắc Vân Thâm cầm tay cô, an ủi cô đồng thời cũng là đang an ủi chính mình: "Con sẽ không sao đâu, chắc chắn sẽ không sao đâu. Anh Đào là một đứa trẻ kiên cường, chắc chắn không có việc gì đâu."
Y tá vừa chạy đi không lâu đã chạy về, nói với đám người Hứa Hi Ngôn: "Kho máu trong bệnh viện thiếu nhóm máu A, xin hỏi người nào thuộc nhóm máu A? Có ai có nhóm máu A không?"
Hoắc Vân Thâm nghĩ đến nhóm máu của mình, lập tức giơ cánh tay ra nói: "Có! Tôi là nhóm máu A, lấy của tôi đi!"
Chỉ cần có thể cứu được con gái, cho dù có rút hết máu của mình anh cũng không tiếc.
Y tá hỏi: "Anh và người bị thương có quan hệ thế nào?"
"Quan hệ cha con."
Y tá lắc đầu: "Những người có cùng dòng máu trực hệ không thể truyền máu được, còn ai có nhóm máu A không?"
Bất cứ ai có kiến thức y học thông thường đều biết, cùng dòng máu trực hệ không thể truyền máu vì có thể gây rối loạn cho hệ thống miễn dịch.
Không thể truyền máu cho Anh Bảo, cũng không thể giúp được gì khác, Hoắc Vân Thâm sốt ruột nhưng không biết phải làm sao.
Trong khi đó, tất cả mọi người bao gồm cả trợ lý và vệ sĩ, trừ Hoắc Vân Thâm ra, cũng chỉ có Diệp Tầm là nhóm máu A.
"Tôi là nhóm máu A. Tôi và người bị thương không có quan hệ máu mủ, lấy của tôi đi!"
Diệp Tầm đứng ra, tự nguyện hiến máu.
"Vậy được, nhanh đi theo tôi!"
Y tá dẫn theo Diệp Tầm đi tới chỗ lấy máu để xét nghiệm.
"Nhị sư huynh, cảm ơn anh."
Hứa Hi Ngôn thật lòng nói lời cảm ơn.
Diệp Tầm quay đầu, gương mặt nhợt nhạt, anh cố nặn ra một nụ cười trấn an: "Không cần khách sáo làm gì, anh sẽ không để cho con gái có chuyện gì đâu."
Nhìn bóng lưng kiên định của Diệp Tầm, trong lòng Hứa Hi Ngôn rất xúc động.
Cảm ơn Nhị sư huynh!
Cảm ơn anh vô tư, xem Anh Bảo như con mình.
Phần ân tình này, Hứa Hi Ngôn sẽ ghi nhớ cả đời.
Trong lòng Hoắc Vân Thâm cũng rất biết ơn Diệp Tầm, biết ơn tất cả những gì anh ta đã làm cho Hứa Hi Ngôn và con gái mình.
Từng giây từng phút trôi qua, Diệp Tầm bị lấy máu ba lần, cuối cùng, đèn của phòng cấp cứu mới tắt.
Bác sĩ từ bên trong đi ra, đám người Hứa Hi Ngôn đi tới, hỏi thăm tình hình của cô bé.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống
nói: "Ngài Hoắc, bà Hoắc, chúng tôi đã giữ được tính mạng của cháu bé, cũng nhờ đưa tới đúng lúc, máu được cung cấp kịp thời, nếu chậm thêm vài giây, chúng tôi cũng không có cách nào."
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, tính mạng của đứa trẻ đã giữ được, điều này quan trọng hơn bất kỳ điều gì.
"Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ..."
Mấy người liên tục nói cảm ơn bác sĩ. Sau đó, có y tá đẩy cô bé ra khỏi phòng cấp cứu, đưa vào phòng bệnh của trẻ em.
Vì đứa trẻ còn nhỏ tuổi, dễ bị lây nhiễm, cho nên phải ở trong phòng vô khuẩn của bệnh viện để tiếp tục quan sát 48 giờ.
Lo lắng suốt 48 giờ, trong lòng mỗi người đều cầu nguyện và lo lắng cho cô bé.
Dịch Tiêu đã dẫn người chạy tới bệnh viện, đồng thời đưa xe lăn chạy bằng điện tới, giao cho cậu chủ.
Nhưng bây giờ Hoắc Vân Thâm không cần xe lăn nữa, bây giờ anh có thể đứng, đi, thậm chí chạy nhanh giống như người bình thường.
Anh biết, tất cả đều là vì chuyện xảy ra ngày hôm nay, nếu như lúc đó không phải vì cứu con gái, anh không thể nào kích thích tiềm năng bên trong mình. Sau năm năm như sống trong địa ngục, cuối cùng anh đã nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.
Anh đã khôi phục sức khỏe, đã có thể sánh vai với Hứa Hi Ngôn, cũng có năng lực dang tay, che gió che mưa cho cô.
Anh chỉ hi vọng con gái nhanh khỏe lại. Anh còn muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh con, cố gắng bù đắp lại những năm tháng cô bé thiếu đi tình thương của cha.
Lo lắng chờ đợi suốt 48 giờ, Anh Bảo cuối cùng vượt qua giai đoạn nguy hiểm, người nhà có thể đi vào thăm cô bé.
Anh Đào nằm trên giường bệnh, vẫn hôn mê, trên đầu quấn vải trắng, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không còn sắc máu.
...