Sau khi dùng cơm xong,mọi người cùng nhau lên phòng khách ăn điểm tâm rồi trò chuyện, hai người bạn già lâu nay không gặp nay được hội tụ liền rơm rã nói chuyện với nhau, cô nhìn hai người phụ nữ trung niên nói chuyện, thì không biết làm gì khác, muốn lên phòng cũng không được, ở lại thì vô cùng khó chịu khi bị tên đàn ông kia luôn nhìn chằm chằm vào cô,khiến cô khó chịu không thôi.
Cô liếc quay sang nhìn anh, với ánh mắt không mấy vui vẻ nhằm nói lên là đừng nhìn cô nữa, nhưng anh vẫn cứ thích nhìn cô rồi còn nhếch môi trêu ngược lại cô,khiến cô tức tối không thể nói được gì ?
Không chịu được không khí như vậy ,cô liền đứng dậy xin phép mọi người.
-- À con muốn ra ngoài hít thở không khí, mọi người cứ nói chuyện đi ạ.
-- Ừm được rồi con đi đi.
Nhận được sự đồng ý của mẹ cô,cô liền bước đi ra ngoài, ở trong đó thêm một giây phút nào nữa chắc cô nổ tung mất,nhìn mặt tên chú già đò cũng đủ cô nổi máu đến cỡ nào, cô đi ra vườn hoa ở đó có một chiếc xích đu nên lại đó ngồi, hít thở hương thơm dịu nhẹ của hoa và bầu không khí trong lành.
Khi cô bước ra ngoài, anh liền xin phép đi ra ngoài, mục đích của anh là muốn gặp cô,đi ra vườn anh thấy cô ngồi trên xích đu,anh bước lại gần cô rồi lên tiếng.
-- Phong cảnh đẹp nhưng lại không được hòa nhã cho lắm.
-- Ý chú là sao ? Sao chú không ở trong đó ra đây làm gì ?
-- Tôi già đến mức gọi tôi bằng chú sao ?
-- Phải chú rất già.
" Rất già " hai từ khiến anh cau mày lại khó coi hơn, lúc nãy là " già " thì không nói gì bây giờ lại thêm từ " rất " vào khiến anh cau có gương mặt lạnh lùng trở nên khó coi hơn.
-- Tôi chỉ mới ba mươi, mà cô đã gọi tôi như vậy rồi.
-- Chú lớn hơn tôi tận tám tuổi đấy, không già thì là gì ? Già thì chịu đi đúng là thích cải.
Anh bị cô nói đến không thể nói được gì ? Phải nói khi cô nói ra thì có thể là câm nín không nói được lời nào, không nói thì thôi còn nói là cho im luôn.
Và đây có thể là người thứ hai sau mẹ anh không thể cải lại được.
Thấy anh không lên tiếng cô xoay qua nhìn anh đang trầm ngâm gì đó liền lên tiếng.
-- Chú mau vào trong đi ở đây không có gì cho chú chơi đâu.
-- Có đấy.
-- Có ? Là gì chứ ?
-- Cô.
-- Tôi ?
-- Phải, tôi còn chưa tính chuyện bữa trong quán bar đấy.
-- Chú có cần nhớ lâu như vậy không ? Dù gì cũng qua lâu rồi.
-- Không thể quên được, cô là người đầu tiên dám nói tôi như vậy đấy.
-- Thì sao ?
-- Có