Sáng hôm sau, cô mở mắt ra, điều đầu tiên cô cảm giác được là mùi sát trùng nồng nặc đang ở mũi cô. Đôi mắt khẽ mở ra, cô đảo mắt xung quanh thì thầy hắn đang ngủ gật bên giường. Cô sờ tay lên đầu thấy ươn ướt liền nhìn xuống, hét lên " A...aaaaaaaa" Hắn bị tiếng thét của cô làm tỉnh giấc, hắn thấy cô đang chảy nước mắt đầm đìa, hắn ôm cô vào lòng, cô nhìn hắn chăm chú, hỏi :
\- Này, là anh sao Lâm ca ca ?
Hắn gật đầu, quả nhiên bảo bối vẫn chưa quên mà còn nhớ lại hắn từ lúc nhỏ, nhưng rồi cô lại nhìn hắn lần nữa rồi thút thít nói :
\- Đâu anh đâu phải Lâm ca ca, anh là ai chứ ? Lâm ca ca của tôi đâu ? Lâm ca ca của tôi đâu rồi chứ ? hức hức. Lâm ca ca ơi, em ... em nhớ anh.
Hắn nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lẽo, điều hắn sợ hãi bây giờ cũng thành hiện thực, cô đã quên đi hắn rồi, đã thực sự quên hắn rồi, hắm phải làm sao đây. Hắm ôm đầu cô nói :
\- Em nhìn kỹ đi tôi là Lâm ca ca, là chồng của em, còn em là vợ tôi là người đời đời ở bên tôi . Mãi mãi không được tự do.
Cô bị hắn dọa liền òa khóc nói :
\- Anh định làm ... làm gì tôi ? Sao anh lại nhìn tôi như vậy ? Anh là ai ? Tôi .... Tôi là ai ? Sao tôi lại ở đây ? Tôi bị anh bắt cóc sao ? Tôi ...
Cô chưa kịp nói hết thì cơn đau ập đến đầu cô, cô ôm đầu nói :
\- Đau quá ! Đầu tôi đau quá.
Hắn nhìn cô, bối rối nói :
\- Bảo bối cố lên, chờ tôi, tôi .... tôi đi gọi bác sĩ, đừng đi đâu đấy.
Cô ôm đầu không nói gì. Hắn liền chạy đi tìm bác sĩ. Khi hắn và bác sĩ đến thì cô đã nằm ngất ở trên giường. Một lần nữa, phòng cấp cứu lại sáng đèn. Hắn thực sự suy sụp rồi. Nhưng rồi hắn nhớ đến lời nói của vị ý tá hôm trước. Hắn nảy ra một ý tưởng rồi gọi điện cho Mạnh Kha. Lần đầu, Mạnh Kha không nghe máy, nhưng gọi đến lần thứ hai thì Mạnh Kha nghe. Mạnh Kha tức tối nói :
\- Anh biết rằng bây giờ là sáng sớm không ? Anh biết thừa là buổi sáng cơn ham muốn của đàn ông là rất cao mà, sao lại đi phá truyện tốt của tôi ?
Hắn nghe im lặng một tí rồi hỏi :
\- Có cách nào để người mất trí nhớ rất dựa dẫm vào mình và ở bên mình mãi mãi ?
Mạnh Kha đáp :
\- Thật ra thì cũng có cách, nhưng phải tùy vào từng người. Anh phải là người đâu tiên mà ngưới ấy nhìn thấy sau khi mất trí. Đặc biệt phải khiến cho người ấy an toàn, không để người ấy sợ hãi, và không được làm người ấy đau. Còn về làm sao để người ấy bên cạnh thì tôi chịu. À mà cho Hắc Báo nghỉ dưỡng ba ngày nhé.
Hắn dựa đầu vào tường nói :
\- Nếu tôi thành công thì Hắc Báo sẽ được nghỉ.
Nói xong hắn liền tắt mày. Mạnh Kha lại ôm thân hình không mặc gì của Hắc Báo vào lòng, rồi làm xyz...
Quay lại chỗ hắn. Khoảng 2 tiếng sau bác sĩ đi ra nói :
\- Cậu phải chuẩn bị trước tâm lý đi, có thể cô gái này sẽ bị ngốc đấy. Mà lúc đấy cậu làm gì mà cô ấy kinh động vậy ?
Hắn lắc đầu nói :
\- Tôi chẳng làm gì cả. Mà bao giờ cô ấy mới tỉnh