Năm ngày sau, cô tỉnh lại khẽ nhìn xung quanh. Cô thấy hắn đang nhìn mình chăm chú, cô khẽ gọi bằng giọng ngáp ngủ :
\- Lâm Lâm.
Hắn cau mày nhìn cô, hỏi :
\- Lâm Lâm là ai ?
Cô chỉ hắn, hắn thở dài rồi bế cô lên, nói :
\- Tôi là Lâm Minh.
Cô ôm cổ hắn nói :
\- Lâm.... Lâm Minh.
Hắn khẽ gật đầu. Hắn đưa cô vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân. Hắn cho cô mặc bộ váy ngủ trễ vai dài đến cổ chân. Hắn bế cô, để đầu cô tựa vào vai mình, cô vẫn ngáp ngủ nhắm mắt. Hắn vỗ nhẹ lên lưng cô, nói :
\- Bảo bối, em mau dậy đi, sắp xuống đến phòng ăn rồi.
Cô vẫn một mực nhắm mắt nói :
\- Em muốn ngủ nữa.
Vừa nói xong, hắn đi vào phòng ăn. Cô ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, liền ủn hắn ra, nhảy xuống chạy đến bàn ăn. Hắn khẽ cau mày, đi đến chỗ cô đang ngồi nói :
\- Đồ ăn quan trọng thế sao ?
Cô gật đầu, hắn nhìn con mèo nhỏ đang ăn nhìn thức ăn trên bàn một cách thèm thuồng, liền phì cười, vuốt tóc cô nói :
\- Em không ăn được mấy cái này đâu.
Cô nhìn hắn đầy tiếc thương nói :
\- Tại sao chứ ?
Hắn kéo cô, để cô ngồi lên đùi hắn rồi lấy từ bát cháo từ tay quản gia. Hắn đáp :
\- Em mới bị thương, vẫn đang phục hồi, nên phải ăn cháo.
Cô nhìn những thức ăn trên bàn tiếc nuối. Hắn múc thìa cháo rồi thổi cho nó bớt nóng rồi đưa đến miệng cô. Cô lắc đầu nói :
\- Minh Minh, Tiểu Mạn không muốn ăn cháo đâu.
Hắn ngon ngọt dụ dỗ :
\- Em muốn ăn kẹo không ?
Cô nghe đến kẹo thì mắt sáng như sao, gật đầu lìa lịa. Hắn nói thêm :
\- Vậy thì phải cháo.
Cô nhìn bát cháo rồi khẽ gật đầu. Hắn kiên trì ngồi thổi từng thìa cháo rồi đút cho cô ăn. Ông quản gia và người hầu không khỏi ngạc nhiên. Lần đầu tiên bọn họ lại thấy thiếu gia máu lạnh không bao giờ nói chuyện của bọn chúng lại đi để nữ nhân ngồi lên đùi, còn thổi từng thìa cháo cho nữa, bọn họ bây giờ không khỏi kinh ngạc. Cô ăn được nửa bát cháo thì nói :
\- Minh Minh, em no rồi. Muốn ăn kẹo.
Hắn vui vẻ rồi ấn nhẹ vào bụng cô kiểm tra. Hắn lấy khăn ướt lau mồm cho cô rồi nói :
\- Bảo bối ăn no mà ăn kẹo thì không tốt đâu.
Cô rúc đầu vào người rồi nói :
\- Em muốn ăn, chẳng phải anh bảo em ăn cháo sẽ cho em ăn kẹo sao ? Anh lừa em à ?
Hắn cười thầm với cô vợ này mất. Cô bây giờ thật dễ thương, hắn bây giờ đã thực sự đã nghiêm túc với cô. Nên hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để lấy được cô và ép cô bên mình. Nhưng hắn lại nhớ lại cô của lúc trước, kiên cường đến kinh ngạc, mà hắn sao lại nhớ cô của lúc trước nhỉ ? Cô bây giờ đã ngốc, nhưng hắn vẫn yêu cô. Hắn đang suy nghĩ thì bị một tiếng gọi của cô làm cho thoát khỏi dòng suy nghĩ. Hắn đáp :
\- Bảo bối, thôi bây giờ đi xem biệt thự của chúng ta không ?
Cô nghe thấy liền lắc đầu nói :
\- Thôi, đi sẽ mỏi chân lắm.
Hắn bế cô lên nói :
\- Vậy thì nếu bảo bối mỏi, thì anh bế.
Cô gật đầu. Hắn đưa cô đi hết chỗ này đến chỗ khác. Rồi hắn đưa cô vào thư phòng của mình, hắn để cô ngỗi trên bàn, còn hắn ngồi dưới ghế. Hắn ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, nói :
\- Bảo bối muốn làm gì không ?
Cô khẽ gật đầu rồi nói :
\- Ở đây có phòng sách không ?
Hắn gật đầu, rồi hỏi :
\- Em muốn đọc sách sao ?
Cô hỏi tiếp :
\- Ở đây