Tối hôm đó, tất cả ở lại. Cô đang ngồi xem tivi, thì cánh đột nhiên mở ra, cô quay ra nhìn, Phùng Lâm Bảo đang cầm cốc sữa đi vào. Cô hỏi :
\- Cậu là ai vậy ?
Phùng Lâm Bảo bước đến ngồi bên cạnh cô. Phùng Lâm Bảo thở dài, nói :
\- Tôi là em của chị đấy, và chị tên là Phùng Tiểu Mạn, là đại tiểu thư của Phùng gia chứ không phải mang họ Trịnh,
Cô lắc đầu nói :
\- Lâm Minh bảo tôi là tôi là đứa trẻ mồ côi, anh ấy là chồng tôi, cũng là người cho tôi gia đình. Tôi làm gì có ai là người thân ngoài anh ấy chứ ? Cậu là đang lừa tôi sao ?
Phùng Lâm Bảo đen mặt, nói :
\- Uống hết cốc sữa rồi đi ngủ đi.
Cô gật đầu? rồi uống hết sữa, cô nằm xuống chuẩn bị ngủ, thì cô nói :
\- Kể chuyện cho tôi đi.
Phùng Lâm Bảo cạn lời với cô chị mình, cô chị mà cậu gặp đầu rồi, bây giờ lại là một người thích làm nũng, đòi kể chuyện như đứa con nít. Cậu nhìn đôi mắt của cô bây giờ, nó thật khác lúc trước. Lúc trước nhìn đôi mắt cô, cậu nhìn thấy một sự buồn bã, nhìn thấy một con người mạnh mẽ bề ngoài nhưng bên trong là bao nhiêu đau khổ. Cô lúc trước vẫn cười, nhưng nụ cười của cô có bao giờ thật là lòng ? Cậu luôn thắc mắc, người chị mình đã từng trải qua những gì mà lại luôn ảm đạm như vậy. Cậu dường như không thể biết được niềm đau thực sự của cô. Cậu nhìn kĩ lại đôi mắt cô bây giờ. Phùng Lâm Bảo nghĩ : "Thật trong trẻo, nhìn nó thật đẹp, có vẻ đôi mắt này đã được Lâm Minh làm lại và bảo quản thật tốt. Chị đã quên đi thì thôi vậy, em sẽ không bắt chị nhớ lại. Quên đi, chị quên đi nỗi buồn quá khứ và làm lại, thì cũng không sao. Em rất vui vì chị đã không còn như trước, nhưng em vẫn thắc mắc, rốt cuộc quá khứ của chị đã xảy ra cái gì ? "
Cô thấy Phùng Lâm Bảo ngớ người không nói gì, câu liền cầm tay cậu kéo mạnh nói :
\- Cậu mau kể đi.
Phùng Lâm Bảo bị cô kéo liền giật mình, cậu nói:
\- Được tôi kể. Bla....bla.....bla....
Cô liền chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết. Phùng Lâm Bảo cầm cốc sữa, tắt đèn rồi ra ngoài. Trời hôm nay mưa tầm tã, còn có sấm chớp.
..............
Ở chỗ Tống Hành Tư, anh nhìn trên điện tjoaij cười rồi gọi cho hắn, hăn bắt máy, Tống Hành Tư nói :
\- Lâm Minh, cảm giác mất người mình thương thế nào ? Để tôi nói cho cậu biết, heo con đang ở chỗ tôi, con bé sống tốt lắm.
Hắn nghe vậy liền tức giận nói :