Lúc cô tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng, cô quay sang nhìn thì thấy Tống Hành Tư đang ngủ gật. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Tống Hành Tư mở mắt ra, nhìn cô, gọi:
\- Dược Nhi.
Cô vẫn không quay đầu, vẫn nhìn ngắm ánh nắng ngoài trời kia. Tống Hành Tư vuốt tóc cô, cô giật mình nhìn Tống Hành Tư, rồi rụt đầu lại. Tống Hành Tư cau mày nhìn cô, hỏi :
\- Em sợ tôi sao ?
Cô lắc đầu, Tống Hành Tư kéo cô lại, nói :
\- Thật chứ ?
Cô gật đầu. Tống Hành Tư ôm cô, nói :
\- Mở mồm ra nói chuyện, đừng có mà chỉ gật rồi lắc.
Cô nói :
\- Lâm Minh đâu ?
Tống Hành Tư tức giận, nắm chặt cổ tay nói :
\- Em hãy quên thằng ranh đó đi, bây giờ em đang ở nhà tôi và em là người của tôi.
Cô hét lên :
\- Không. Tôi muốn về với Lâm Minh.
Tống Hành Tư thả tay cô ra, nói :
\- Lâm Minh chết rồi. Cậu ta vì tìm em nên chết rồi. Tốt nhất nên ngoan ngoãn đi, trước khi tôi cho em vào nhà kho.
Cô bịt tay lắc đầu nói :
\- Không, Lâm Minh chưa chết. Lâm Minh của tôi chưa chết. Anh ấy là siêu nhân, sẽ không chết được. Anh ấy chưa chết, anh lừa tôi. Tôi không tin anh đâu. Mau thả tôi ra để tôi tìm Lâm Minh.
Cô nói xong liền đi xuống giường, chạy ra mở cửa, nhưng cửa đã khóa. Cô chạy lại kéo tay áo của Tống Hành Tư nói :
\- Mau thả tôi ra. Tôi .... Tôi phải tìm Lâm Minh. Anh ấy chưa chết đúng không ? Đúng không ? Anh ấy giỏi như thế làm sao mà chết được ?
Tống Hành Tư giựt tay lại, nói :
\- Cậu ta chết rồi, vì tìm em nên chết, tất cả là vì em nên chết.
Cô bịt tai lại nói :
\- Không, anh mau câm mồm, anh nói láo, anh ấy không vì tôi mà chết. Mà anh ấy chưa có chết. Anh nói láo. Tôi không tim anh đâu. Anh đừng nói nữa.
Nước mắt cô thi nhau rơi, cô hối hận rồi, hối hận vì không nghe lời hắn. Cô chỉ muốn trốn hắn đi khám phá thế giới bên ngoài mà mọi người thường kể, nhưng không ngờ lại đến bước này, cô không tin là Lâm Minh của mình đã chết. Cô không tin đâu. Lâm Minh