Mấy ngày sau, Tống Hành Tư có việc nên phải đi ra nước ngoài, sáng hôm đấy cô đang ngồi gần cửa sổ ngắm mưa thì bất chợt có người phụ nữ trẻ tuổi bước vào. Cô hỏi :
\- Cô là ai ?
Cô ta trả lời :
\- Tôi là hôn phu của anh Tư. Tôi sẽ giúp cô trốn thoát, nhưng với điều kiện.
Cô nghe đến được thoát khỏi Tống Hành Tư liền vui vẻ. Cô chạy đến, nắm đến tay cô ta rồi kéo đến sofa ngồi. Cô ta kinh ngạc hỏi :
\- Cô không yêu anh Tư sao ?
Cô lắc đầu nói :
\- Tôi không yêu anh Tư của cô đâu. Tôi đã có người trong lòng rồi. Cô mau nói điều kiện đi.
Cô ta gật đầu, nói :
\- Điều kiện thật ra là phải hết yêu anh Tư nhưng cô không yêu thì chẳng cần nữa rồi. Cô rốt cuộc là ai mà khiến anh ấy điên đảo thần hồn như vậy ?
Cô lắc đầu nói :
\- Tôi không biết là có quen với ngài Tống không nữa, vì tôi đã từng bị mất trí nhớ. Tôi là Trịnh Tiểu Mạn. Ngài ấy gọi tôi là " Dược Nhi " tôi chưa từng được ai gọi như thế bao giờ.
Cô ta không hiểu sao lại cười tươi, nói :
\- Tôi là Trần Ngâm. Cô không sợ tôi hại cô sao ?
Cô lắc đầu, rồi kéo Trần Ngâm lại rồi nói nhỏ vào tai cô ta :
\- Tôi thật ra có chồng rồi. Cô hãy liên hệ đến Lâm Minh, và nói ................. . Tối nay thực hiện luôn nhé.
Cô ta gật đầu đồng ý. Trần Ngâm rất thích cô gái này. Cô không như những gì tưởng tượng mà Trần Ngâm nghĩ, cô khôbg kiêu căng, không chảnh chọe mà còn vui tính hòa đồng, đáng yêu. Trần Ngâm đã biết tại sao, Tống Hành Tư lại yêu cô mà không phải mình. Cô nhìn cô gái đang kể chuyện vui vẻ kia. Cuối cùng cũng đến lúc Trần Ngâm phải ra về.Cô vui vẻ vì sắp thoát ra khỏi đây, nên ngoan ngoãn ăn trưa.
Tống Hành Tư gọi cho bà quản gia hỏi :
\- Hôm