Hắn với cô đang ăn thì có tên mặc áo đen đi vào thì thầm vào tai hắn, hắn gật đầu nói :
\- Bác quản gia, bác mang thức ăn lên phòng cho phu nhân đi. Bảo bối, em đừng xuống dưới tầng và nói nhỏ thôi nhé !
Cô ngạc nhiên hỏi :
\- Tại sao vậy ạ ?
Hắn đáp :
\- Yêu quái đến đây định bắt em không anh, nên em phải trốn đi, còn anh sẽ tiêu diệt con quái vật.
Cô nghe vậy liền tin. Cô đi lên tầng. Tên áo đen lúc nãy đi vào cùng với một người. Người đó nói :
\- Mau thả chị đấy ra.
Hắn cắt miếng thịt bò ra, nói :
\- Chẳng biết Phùng thiếu gia đây lại đến đòi gì ? Tôi đâu thấy chị cậu ở đây đâu.
Phùng Lâm Bảo hét lên :
\- Mau trả chị tôi đây.
" á........" Tiếng hét của cô vang lên. Hắn với Phùng Lâm Bảo chạy lên. Cô đang ôm đầu ngồi ở dưới đất. Còn có mấy tấmmà cô với Tống Hành Tư, Tony và Linh Lâm chụp cùng. Đặc biệt, còn có tấm ảnh cô còn nhỏ. Hăn chạy đến nói :
\- Em không sao chứ ?
Cô ôm đầu nói :
\- Em đau quá.
Hắn chạy đến bàn của mình, lấy lọ thuốc rồi lấy hai viên cho cô uống. Cô uống xong liền chìm vào giấc ngủ, quá khứ của cô dần dần hiện rõ trong đầu cô. Cô nhớ Tống Hành Tư là ai.
...........
3 giờ sau, cô tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra cô đã thấy hắn đang xoa hai thái dương và Phùng Lâm Bảo đang đi đi lại lại. Cô khẽ nói :
\- Lâm Bảo, chị đang ở đâu ?
Hai người kia nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên liền ngước nhìn. Hắn đi đến ngồi bên giường, hỏi :
\- Em không sao chứ ?
Cô lắc đầu nói :
\- Anh lừa tôi bốn năm rồi đấy.
Hắn khẽ nói :
\- Em còn yêu anh chứ ?
Cô ngồi dậy, cười, nói :
\- Anh đoán xem.
Hắn bị câu nói này làm