Hắn nghe xong giận không thể giết được thằng em dâu nghịch tử này. Hắn đi đến kéo Phùng Lâm Bảo ra. Lập tức bế cô lên, nói :
\- Em dám ôm thằng đàn ông khác ?
Cô lắc đầu nói :
\- Chẳng phải anh bảo là đây là em trai em sao ? nếu là em trai thì em phải được ôm chứ.
Hắn mặc kệ lời cô nói, ôm cô thật chặt trong lòng, hắn lợi dụng cô không cảnh giác, mà áp môi mình lên môi cô. Chiếc lưỡi của hắn làm cô điên đảo đầu óc. Phùng Lâm Bảo thấy cảng này liền tức giận đứng lên, kéo cô lại. Cô vì bị kéo nên sợ hãi bám chặt cổ hắn. Phùng Lâm Bảo giả vờ khóc mặt mếu máo khóc nói :
\- Chị hai, chị không bỏ ra, em giận chị luôn , em sẽ không yêu chị nữa.
Cô nghe vậy, tức khắc đạp hắn ra. Hắn bị lần đầu tiên bị cô đạp nên không kịp phòng bị. Hắn liền bụng lùi ra phía sau vài bước. Cô thì ôm Phùng Lâm Bảo xoa đầu nói :
\- Thôi, đừng giận chị nữa bảo bối, chị cho em kẹo nhé ? hay em muốn ăn cơm chị nấu không ? Ngoan đừng khóc !
Phùng Lâm Bảo nghe vậy càng khóc to khiến cô bối rối vò đầu. Cô quay lại nhìn hắn, thì mặt hắn đang đen lại. Cô liền sợ hãi nói :
\- Xin lỗi ! Em không ... không cố ý.
Hắn đi đến vác cô lên, thẳng tay tét mông cô một cái đau. " Tách.... tách" Nước mắt cô rơi xuống. Hắn để cô ngồi lên giường, hắn thấy cô khóc liền bối rối tìm giấy cho cô, cô cúi mặt xuống, nên hắn đành phải quỳ