Tối đến.
Dạ Minh Hàn ngồi cả ngày ở quán Bar uống rượu nên bây giờ say xỉn đầu óc quay cuồng.
Anh loạng choạng đi vào nhà.
Bạch Cửu Ngôn từ sớm đã trở về phòng mình, cô không muốn chạm mặt anh, cả hai đều không muốn thấy mặt nhau nên tốt hơn vẫn là né tránh.
Cô vẫn như thường lệ, ngồi ngắm sao dưới khung cửa sổ vào buổi tối.
Hôm nay chả hiểu sao tâm trạng cô lại có chút vui nhỉ? Hay là do gặp lại được Doãn Dĩ Hiên nên thấy vui?
Doãn Dĩ Hiên và Bạch Cửu Ngôn quen biết nhau không được bao lâu thì cô đã được Tần gia nhận nuôi, thế là từ đó đã mất hẳn liên lạc với anh.
Theo như cô biết thì Doãn Dĩ Hiên lúc đó là do bị lạc mất gia đình nên được người ta đưa vào đó ở tạm.
Sau khi cô rời khỏi cô nhi viện thì trong khoảng thời gian đó anh cũng gặp lại gia đình.
Haha...đúng là có duyên thật nhỉ, gặp và xa nhau đều nằm trong một khoảng thời gian đó cả.
Nhớ lại gương mặt lúc Doãn Dĩ Hiên biết cô đã kết hôn hình như anh hơi buồn và thất vọng điều gì đó thì phải.
Biết được người Bạch Cửu Ngôn kết hôn là Dạ Minh Hàn thì anh lại càng sốc hơn.
- Hôm nào rảnh mình muốn tìm anh ấy để trò chuyện quá...
Bạch Cửu Ngôn lẩm bẩm trong miệng.
Thôi toang! Có biết phương thức liên lạc của Doãn Dĩ Hiên đâu mà muốn gặp lại chứ?! Đúng là đãng trí quá mà.
Lí do cô muốn tìm Doãn Dĩ Hiên trò chuyện là vì khi nhỏ, anh là người lắng nghe mọi tâm sự và nỗi buồn của cô khi mất đi gia đình.
Giãi bày tâm sự với anh cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bây giờ Bạch Cửu Ngôn rất rất muốn tìm một người để lắng nghe cô.
Ứng cử viên sáng giá chỉ có mỗi Doãn Dĩ Hiên.
Ngồi trong phòng nghe thấy tiếng động bên ngoài, Bạch Cửu Ngôn biết anh đã về, cô đắn đo suy nghĩ rồi đi lại hé cửa xem thử bên ngoài.
Nhìn thấy bóng dáng loạng choạng của Dạ Minh Hàn đi về phòng anh, cô có chút lo lắng, đi mà như muốn ngã tới nơi vậy đó.
Mùi rượu từ người anh tỏa ra rất nồng xộc vào mũi cô khiến cô cảm thấy khó chịu.
Bộ Dạ Minh Hàn tắm rượu hay gì mà mùi nồng đến kiểu này chứ?
Giờ để anh một mình có ổn không? Hình như anh say rồi.
Bạch Cửu Ngôn suy nghĩ một hồi, cô quyết định sẽ đến xem anh một cái, thân là "vợ" anh, nếu Dạ Minh Hàn xảy ra chuyện gì bất trắc người gánh sẽ là cô.
Cánh cửa phòng Dạ Minh Hàn chỉ được khép hờ lại, qua khe cửa, Bạch Cửu Ngôn nhìn thấy anh đang nằm dài trên giường, giày còn chưa được cởi ra.
Cô cầm cốc nước chanh trong tay, nuốt ực nước bọt một cái rồi lấy hết can đảm bước vào trong.
Dạ Minh Hàn nằm dài trên giường, gương mặt anh có chút đỏ, đầu tóc hơi rối quần áo thì rất xộc xệch.
Trông anh chả giống dáng vẻ thường ngày tí nào.
Bạch Cửu Ngôn đặt cốc nước chanh xuống bàn, cô cởi giày ra cho anh.
Dạ Minh Hàn đang trong cơn say, cảm nhận được có ai đó đang động vào mình, anh mở mắt ra.
Ánh mắt lạnh lẽo ấy dán ngay lên người Bạch Cửu Ngôn.
Cô giật mình, cả cơ thể cứng đơ.
- Ai cho phép cô vào đây?
Tuy say nhưng lí trí Dạ Minh Hàn vẫn còn tỉnh táo đôi chút, anh mở miệng hỏi, tay chống xuống giường rồi ngồi dậy.
Bạch Cửu Ngôn có chút sợ, hai tay cô nắm chặt lấy chiếc váy đang mặc, miệng lẩm bẩm trả lời:
- Tôi...tôi thấy anh say nên đến để đưa cốc nước chanh cho anh uống giải rượu...
Dạ Minh Hàn im lặng, anh liếc mắt qua cốc nước chanh trên bàn rồi lại liếc nhìn Bạch Cửu Ngôn.
Bị anh nhìn chằm chằm như thế, cả người Bạch Cửu Ngôn khẽ run rẩy lo lắng.
Nhớ lần trước anh đã lớn tiếng và cảnh cáo cô cũng trong tình trạng say rượu thế này, lần này liệu có xảy ra nữa không?
Trông thấy Bạch