Sáng hôm sau.
Như thường lệ, Bạch Cửu Ngôn đã thức dậy, cô đang quét dọn nhà cửa.
Căn nhà này không phải nhỏ nhưng Bạch Cửu Ngôn lại quét dọn tỉ mỉ gọn gàng và sạch sẽ chỉ với một mình cô.
Đúng là giỏi thật mà.
Lộp cộp...
Tiếng bước chân trên cầu thang ngày một rõ hơn, biết Dạ Minh Hàn đang đi xuống, Bạch Cửu Ngôn liền có ý định né tránh mà chạy ra cửa.
- Đi đâu?
Dạ Minh Hàn bước đến chỗ bàn ăn dưới bếp, anh lạnh lùng hỏi.
Hôm qua dám ra khỏi nhà mà không xin phép, hôm nay lại định đi tiếp nữa à?
- Tôi...tôi ra ngoài vườn tưới cây.
Bạch Cửu Ngôn đứng ngay ngắn, đầu hơi cúi xuống, cô lắp bắp trả lời.
- Pha cafe cho tôi.
Anh nói.
Bạch Cửu Ngôn có chút ngơ ngác.
Anh...anh vừa mới kêu cô pha cafe cho anh à? Chẳng phải anh không muốn đụng vào đồ cô làm hay sao?!
Nhìn thấy Bạch Cửu Ngôn đứng ngơ ngác ngỡ ngàng ở đó, Dạ Minh Hàn nhắc nhở, thái độ của anh có chút không vui.
- Không nghe?
- Tôi đi pha ngay!
Bạch Cửu Ngôn liền đáp lại, cô chạy vào trong bếp.
Đứng trước anh cử chỉ và lời nói của cô như thể bị hạn chế lại, Dạ Minh Hàn lúc nào cũng toát ra khí thế cao quý và sự lạnh lẽo khiến người ta không dám đến gần.
Chuyện hồi tối anh không để tâm tới á? Thế thì may cho cô quá đi mất.
Bạch Cửu Ngôn vì lo lắng Dạ Minh Hàn sẽ tính sổ với mình chuyện cô vào phòng anh khi chưa có sự đồng ý nên cả đêm cứ thao thức chả ngủ được bao nhiêu.
Pha cafe xong, Bạch Cửu Ngôn mang lên bàn cho anh.
Dạ Minh Hàn đang ngồi đọc báo, nhìn dáng vẻ này của anh rất ôn nhu và lịch lãm biết bao.
Nhưng không, thực tế và tưởng tượng hoàn toàn khác nhau.
Đặt tách cafe xuống bàn, Bạch Cửu Ngôn ấp úng nói:
- Tôi...ra bên ngoài tưới cây.
Nói rồi Bạch Cửu Ngôn lập tức chạy đi.
Còn ở gần Dạ Minh Hàn thêm một giây nào nữa chắc lát cô lăn ra xỉu vì ngộp thở mất.
Dạ Minh Hàn bỏ tờ báo mình đang xem xuống, anh cầm tách cafe lên uống một ngụm.
Vị cafe không quá ngọt cũng không quá đắng, nó vô cùng vừa miệng với anh.
Đây là lần đầu tiên Dạ Minh Hàn uống cafe cảm thấy nó vừa miệng và hợp khẩu vị với mình nhất đó.
Kể cả do anh tự pha hay đầu bếp giỏi pha thì nó cũng chỉ ở mức tạm uống được thôi.
Cô gái này sao có thể làm đúng ý anh thế này chứ?
Dạ Minh Hàn cũng chả biết động cơ nào mà mình lại kêu Bạch Cửu Ngôn pha cafe, giống như lí trí tự thốt lên thành lời nói.
Dường như anh đang thử nghe theo lời nói của Tư Kì Dương, để cho Bạch Cửu Ngôn sống thoải mái trong cuộc hôn nhân một năm này.
Không có tình cảm thì cũng không nên làm khó với người ta.
Dạ Minh Hàn nhìn vào tách cafe.
Mặt nước cafe khẽ lay động vì anh di chuyển cái tách, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên mặt nước, vẻ mặt Dạ Minh Hàn có chút buồn.
Thâm tâm anh chất chứa hình ảnh của cô bé năm ấy không thể phai.
Dạ Minh Hàn rất muốn được gặp lại cô bé ấy, cho dù chỉ một lần.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên là đây chứ đâu!
Con tim lạnh lẽo của Dạ Minh Hàn không ngờ cũng biết