"Cạch....cạch...."
Dạ Minh Hàn đã quay lại, trên tay anh còn cầm theo một túi chườm nữa.
Anh đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Bạch Cửu Ngôn vẫn chưa định thần thì anh đã áp túi chườm đá ấy lên mặt cô rồi.
Bạch Cửu Ngôn rùng mình.
- Sao vậy? Đau sao?
Dạ Minh Hàn hỏi.
- Không có, chỉ là hơi lạnh thôi.
Tôi có thể làm được.
Cô giữ lấy túi chườm, thấy vậy anh cũng buông tay ra để Bạch Cửu Ngôn tự làm.
Tần Du Du đánh cũng mạnh thật đó, gò má cô có chút sưng luôn rồi.
Nhìn dáng vẻ vẫn tỏ ra bình thường nhưng nét mặt rõ ràng rất không vui kia, Dạ Minh Hàn cảm thấy bức bối thật.
- Không vui sao?
Dạ Minh Hàn bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
- A...cũng có chút...
Bạch Cửu Ngôn khẽ gật đầu.
- Tại sao?
- Tôi cảm thấy như mấy người bọn họ xem tôi là dạng người không đứng đắn bám lấy anh để trèo cao vậy.
Cô nở nụ cười chua chát.
Có chồng giàu có cũng khổ thật, hết người này đến người khác chỉ trích, Bạch Cửu Ngôn cũng không quan tâm cho lắm nhưng vẫn có chút buồn.
- Em để tâm lắm sao? Tôi sẽ cho người đi bịt mấy cái miệng dơ bẩn đó lại để cả đời này không thể nói được nữa.
Bạch Cửu Ngôn giật mình, cô toát mồ hôi hột nhanh chóng trả lời:
- T...tôi không để tâm!
Cái người đàn ông nguy hiểm này quả thực đáng sợ, cô tin chắc chắn cái gì anh nói được đều sẽ làm được.
Gì mà khiến người khác cả đời không nói chuyện được nữa? Anh cũng tàn nhẫn quá đi.
- Bạch Cửu Ngôn, sao em không mang giày vào? Đi chân không sẽ bị lạnh đó.
Nhìn thấy đôi chân cô chỉ mang mỗi tất mà không xỏ giày vào, anh hỏi.
- À thì...chân tôi có chút đau và mỏi.
Dạ Minh Hàn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh quay sang cau mày nhìn cô:
- Em đến đây bằng xe buýt?
- Ừm.
Bầu không khí trở nên im lặng.
Sắc mặt Dạ Minh Hàn trở nên khó coi, anh đứng dậy ngồi khụy một chân xuống đất, nhanh chóng cởi bỏ đôi tất Bạch Cửu Ngôn đang mang ra.
Cả hai gót chân cô đều bị trầy da và các ngón chân hơi sưng đỏ lên.
Ở gần đây làm gì có trạm xe buýt nào chứ, đừng có nói là...
- Em đi bộ từ trạm xe buýt đến đây?
Bạch Cửu Ngôn gật đầu, hai ngón tay cô níu lấy vạt áo mà khẽ nói nhỏ:
- Tôi không đủ tiền bắt taxi...
Cái đồ ngốc này thật sự khiến Dạ Minh Hàn muốn điên lên.
Anh hít sâu cố kiềm chế cảm xúc lại:
- Tại sao không gọi cho tôi? Tôi sẽ cho người đến rước em.
- Như vậy sẽ làm phiền đến thời gian của anh, công ty đang gặp rắc rối, công việc của anh sẽ rất nhiều.
Biết suy nghĩ cho người khác sao lại không biết suy nghĩ cho bản thân thế này? Dạ Minh Hàn lạnh lùng nói, giọng điệu có phần tức giận:
- Sau này cho dù có bất cứ việc gì, em cũng phải nói với tôi trước.
Thẻ tôi để ở trong ngăn tủ thứ ba phía bên phải bàn làm việc ở nhà, mật khẩu là số di động riêng của tôi.
Em cứ thoải mái mà tiêu, tuyệt đối không được để chuyện này xảy ra nữa!
Bạch Cửu Ngôn giống như một con thỏ nhút nhát, cô biết mình làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh, mọi người mà biết được sẽ nói sao về anh đây? Tổng Giám đốc của Dạ thị không cho vợ một đồng nào để ra ngoài??? Danh tiếng của anh sẽ vì mình mà ảnh hưởng theo mất.
Cho dù có tức giận với Bạch Cửu Ngôn vì không biết quan tâm bản thân thì anh vẫn đi lấy một tuýp thuốc để thoa lên gót chân cho cô.
Từ trạm xe buýt gần đây nhất nếu phải đi bộ đến đây thì ít nhất phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ đấy, sao mà cô ngốc này đi nổi hay vậy?!
Dạ Minh Hàn thoa thuốc cho cô xong, anh lại ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy đũa trên hộp cơm và mở nó ra ăn.
- Dạ Minh Hàn, anh đừng ăn.
- ?
Bạch Cửu Ngôn chộp lấy cánh tay anh nhưng rồi cô nhanh chóng buông ra:
- Đồ ăn nguội hết rồi, anh ăn vào không tốt đâu, đừng có ăn.
- Không sao, sức khỏe tôi rất tốt.
Dù sao từ trưa đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì cả, vừa hay tôi cũng chỉ quen ăn đồ em nấu mà thôi.
Anh cứng đầu thật đấy, đồ ăn đã sớm nguội rồi nhưng vẫn cố ăn, cái gì mà sức khỏe tốt? Lần trước ai đã dầm mưa rồi đổ bệnh thế?
Nhìn Dạ Minh Hàn ăn một cách ngon lành và dường như thật sự anh rất đói, bỗng nhiên cô lại cảm thấy anh đáng ghét hơn nữa.
Ra vẻ cái gì để rồi bị đói bụng?! Bày đặt kén cá chọn canh!
Bạch Cửu Ngôn cầm lấy bình nước trên bàn rồi rót ra cốc, cô đẩy qua chỗ anh.
- Em đã ăn gì chưa?
Dạ Minh Hàn liếc qua nhìn cô rồi hỏi.
- Trước khi đến đây tôi đã ăn rồi.
Cô đáp.
...
Đợi Dạ Minh Hàn ăn xong, Bạch Cửu Ngôn định chuẩn bị đi về thì anh nói:
- Hay là em đợi ở đây được không? Tôi còn một cuộc họp nữa, có lẽ diễn ra trong vòng nửa tiếng.
Xong tôi sẽ đưa em về luôn.
Để cô về nhà một mình cũng không yên tâm cho lắm, thôi thì giữ lại cô ấy ở đây đi.
Chí ít ở đây an toàn và anh không cần phải lo lắng.
- Uhm...thế cũng được..."hắt xì"
- Lạnh?
Bạch Cửu Ngôn khẽ gật đầu.
Thấy vậy, anh cởi áo khoác ra trùm lên người Bạch Cửu Ngôn.
- Đừng để bị cảm, đến giờ tôi phải đi họp rồi.
Dạ Minh Hàn nhìn đồng hồ nói rồi sau đó rời đi.
Được giữ ấm bằng chiếc áo khoác có vương mùi hương của Dạ Minh Hàn, Bạch Cửu Ngôn đỏ mặt cô úp mặt vào chiếc áo khoác ấy.
Cảm nhận rõ rệt mùi nước hoa anh thường dùng, một mùi hương nhàn nhạt nhưng lại có sức quyến rũ cao...bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình như kẻ biến thái vậy! Trời ơi!
_____
Trong phòng họp, Dạ Minh Hàn ngồi trên ghế