"Lạch cạch..."
Đang giây phút dầu sôi lửa bỏng, thư ký Đinh vừa bước chân vào đã có cảm giác lạnh cả sóng lưng rồi.
Anh ta hít sâu rồi khẽ thở ra nhanh chóng bước lại kế bên Dạ Minh Hàn cúi người xuống nói nhỏ:
- Dạ tổng, tôi mang chăn đến nhưng thiếu phu nhân đã ngủ mất rồi.
Dạ Minh Hàn im lặng một lúc, anh đứng dậy lạnh lùng nói:
- Tạm dừng năm phút.
Nói rồi sải bước đi ra ngoài.
Tất cả ánh mắt trong phòng họp đều đổ dồn về phía thư ký Đinh khiến anh ta toát mồ hôi.
Chuyện của Tổng Giám đốc là bí mật, tuyệt đối không được hé miệng nửa lời đâu mà muốn hóng hớt.
_____
Ở phòng chờ.
Bạch Cửu Ngôn ngủ say trên sofa, nhìn thấy cô mặc áo khoác của mình trên người, Dạ Minh Hàn có chút vui, anh cầm chăn đắp lên người cô.
Ngủ say cỡ nào mà có người ở gần mình cũng không biết nữa vậy? Kiểu này thì không được rồi, sao dám để Bạch Cửu Ngôn qua đêm bên ngoài khi không có anh ở đó được chứ!
Dạ Minh Hàn vén mấy sợi tóc rơi trước mặt cô ra mép tai, thật sự không biết được có người đang ở cạnh luôn sao? Anh nhẹ nhàng chạm vào má cô, gò má trắng nõn mềm mại thường ngày lại có một chút sưng đỏ như thế này khiến anh lại tức giận thêm nữa.
Nhìn cô gái nhỏ ngủ say thế này, có lẽ cô ấy đã mệt mỏi lắm rồi, hôm nay có quá nhiều việc xảy ra mà, vợ của Dạ Minh Hàn anh anh không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến cô ấy cả, những việc ai đã làm và gây ra với cô anh sẽ đòi lại từng chút một.
Ngón tay anh vô tình chạm vào môi cô.
Bờ môi đỏ hồng tự nhiên mềm mềm lại có chút lạnh do thời tiết.
Bị sờ mó thế này mà cũng không thức dậy, khóe môi anh giật giật, hàng lông mày có chút nhíu lại.
Bởi vậy mới nói tuyệt đối không được để cô ngủ một mình khi ở ngoài!
Liếc nhìn đồng hồ, cũng đã ba phút mấy rồi, anh phải trở lại phòng họp.
Nhưng bây giờ lại không nỡ đi thì phải làm sao???
- Uhm...Dạ Minh Hàn...anh đừng giận tôi...xin lỗi...
Bạch Cửu Ngôn nói mớ, cô rúc người lại vào trong chăn.
Dạ Minh Hàn khẽ mỉm cười.
- Tôi có giận em đâu, xin lỗi vì đã lớn tiếng.
Anh khẽ nói nhỏ rồi đứng dậy.
Nhìn Bạch Cửu Ngôn một lúc, Dạ Minh Hàn không kiềm chế được mà cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
- Đợi thêm chút nữa, tôi sẽ đưa em về.
Dạ Minh Hàn quay người đi.
Điên mất, càng ngày càng không thể kiểm soát được bản thân rồi, chỉ muốn bắt cô ấy làm của riêng mình thôi.
Anh trở lại phòng họp, nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện nội gián kia rồi phân chia lại toàn bộ các chức vụ một cách đột ngột trong một đêm.
Chuyện này phải mau chóng xử lý nếu không thì cổ phiếu của công ty có lẽ sẽ có nguy cơ rớt giá thêm một lần nữa.
...
Tan họp, Dạ Minh Hàn nhanh chóng đi đến phòng chờ đón Bạch Cửu Ngôn.
Cái cô gái này ngủ say thật đó, bây giờ đánh thức dậy hay không?
Dạ Minh Hàn ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh khẽ thở dài.
Có cô gái nào như cô không? Chẳng thể có tí đề phòng nào hay sao? Dạ Minh Hàn anh cũng không hẳn là người tốt mà, ai biết được trong khi cô đang ngủ thì anh sẽ làm gì chứ?
Ừm...cái chuyện hôn trộm ban nãy coi như không biết gì đi...
Anh nhẹ nhàng bế Bạch Cửu Ngôn lên rồi sải bước đi.
Bế đi về luôn thế này cho lẹ.
Bạch Cửu Ngôn nằm trong vòng tay của anh ngủ cứ như là em bé luôn ấy! Mặc kệ mọi thứ ngủ là trên hết chả để tâm đến thứ gì cả hoặc cũng có thể nói là có biết gì đâu mà để tâm???
Vẫn còn một vài nhân viên làm ca đêm, nhìn thấy Dạ tổng lạnh lùng khó tính của công ty đang bế một cô gái trong lòng sải bước đi ra ngoài, còn cho cô ấy mặc áo của mình nữa.
Bọn họ đờ đẫn mất vài giây.
Ôi trời ơi! Vị cao nhân phương nào có thể làm khuất phục được tảng băng nghìn năm này vậy?!!! Đoán mò một lúc thì họ chợt nhớ ra một điều.
Dạ tổng của họ đã lấy vợ rồi! Vậy cô gái kia không ai khác chắc chắn là thiếu phu nhân!!!
Thật là cảm động khi còn sống mình có thể nhìn thấy được Dạ tổng lạnh lùng này tỏa ra hào quang của tình yêu~
Dạ Minh Hàn bế cô ra xe, anh cẩn thận đặt Bạch Cửu Ngôn ngồi ở ghế phụ sau đó cài dây an toàn lại giúp cô nữa.
Bình thường anh lái xe rất nhanh nhưng bây giờ thì khác, lái xe với tốc độ vừa phải tránh cô gái nhỏ của mình bị nghiêng ngả.
...
Về đến nhà, Dạ Minh Hàn bế Bạch Cửu Ngôn đi vào trong, anh vào tận phòng cô rồi đặt cô xuống giường.
Thật sự bất lực lắm luôn đấy, cho dù có chuyện gì thì cô vẫn không hề thức dậy.
Rồi nhỡ đang ngủ có ai đó vào vác mình đi chắc cô ấy cũng không biết luôn quá!
Dạ Minh Hàn thở dài, anh kéo chăn lại ngay ngắn cho cô, tắt đèn rồi rời khỏi phòng.
Không biết có phải cô ấy bị mất ngủ thường xuyên không nữa, bởi mất ngủ nhiều sẽ khiến con người vô cùng mệt mỏi, một khi họ đã ngủ được một giấc ngon lành thì cho dù có tác động đến họ thì họ cũng sẽ không tỉnh.
Anh trở về phòng của mình, tắm rửa sạch sẽ thoải mái rồi sau đó đi sang phòng làm việc.
Hiện tại không phải là lúc thảnh thơi, chuyện của công ty phải giải quyết càng sớm càng tốt huống chi bây giờ có cả ngàn đơn hàng ngoài thị trường quốc tế kia cần anh phải duyệt lại.
Cho đến tận nửa đêm, Bạch Cửu Ngôn khát nước nên mới thức dậy.
Nhìn khung cảnh xung quanh cô hơi hoang mang vì vẫn chưa tỉnh ngủ cho lắm.
Ủa sao lại là phòng ngủ của mình? Sao mình lại ở đây??? Gì thế?
Bạch Cửu Ngôn vò vò đầu, cô nhớ ra mình đã ngủ quên ở công ty rồi sau đó...hình như Dạ Minh Hàn đã đưa cô về.
Sao anh ấy không gọi mình dậy ngay lúc đó chứ? Rồi vậy làm sao mà mang mình về được?
Bạch Cửu Ngôn loạng choạng bước xuống khỏi giường, đi tắm rửa thay đồ cái đã.
Cô đi tắm rồi vệ sinh cá nhân sau đó đi ra ngoài tìm nước uống.
Đi ngang phòng làm việc của Dạ Minh Hàn, cánh cửa chỉ khép lại còn chừa một khe hở nên ánh sáng bên trong lọt ra ngoài khiến Bạch Cửu Ngôn chú ý đến.
Cô tò mò đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Bạch Cửu Ngôn, Dạ Minh Hàn dừng bút, anh ngẩn đầu lên hỏi:
- Sau lại thức giờ này?
- Tôi khát nước nên định xuống dưới nhà tìm nước.
Nhìn thấy trong phòng còn sáng đèn nên vào xem thử thôi.
Bạch Cửu Ngôn nhìn thấy một đống giấy cao chất chồng lên như thế cô ngạc nhiên, Dạ Minh Hàn không ngủ để hoàn thành mấy cái