Băng Tâm sau khi uống xong thuốc thì nhìn về phía của Trình Lạc nói :
" Lạc Lạc, cậu chơi với mình cũng đã lâu, cậu biết mà đúng không? Mình có hai việc muốn làm nhất đó là tìm ông nội và trả thù, bây giờ mình tìm được ông nội rồi thì chỉ còn trả thù nữa thôi.
"
Trình Lạc : " Mình biết cậu muốn báo thù, mặc dù mình không biết kẻ thù của cậu là ai nhưng mình tin đó là một kẻ có thế lực mạnh, mình lo cho cậu.
"
" Được rồi, cậu không cần phải lo, cậu lo cũng không giải quyết được vấn đề gì! Cậu xuống nhà trước đi mình nói chuyện với Tiểu Tuyết một lát rồi mình xuống.
"
Sau khi Trình Lạc rời khỏi phòng Băng Tâm mới hỏi Doãn Tuyết :
" Bên phía La Cương thế nào rồi? "
Doãn Tuyết : " Người đó đã báo về, hắn ta dạo này vẫn vậy, thường xuyên lui tới quán bar tìm thú vui, nhưng mà nghe nói gần đây La Đạt có gọi điện tới thúc giục hắn quay về.
"
" Vậy La Cương đồng ý quay về sao? "
Doãn Tuyết : " Dạ đúng là đã đồng ý, nhưng phải chờ sau khi buổi đấu giá đó kết thúc.
"
" Rốt cuộc buổi đấu giá đó có gì quan trọng tới mức La Cương dám cãi lời cha hắn như vậy? Hắn muốn mua súng đạn sao? hay là đồ cổ? hay là phụ nữ "
Doãn Tuyết : " Chúc mừng đại tỷ đã đúng.
Hắn ta đúng là muốn mua phụ nữ, theo như người đó nói với em trước đây phụ tử La Gia xích mích nhau là vì một cô gái.
La Cương đã yêu một cô gái Nhật Bản tên là Hikawa Sakimi, có điều La Đạt không đồng ý mối hôn sự này nên đã ra lệnh gϊếŧ hết cả nhà cô gái đó và bán cô ta cho một phú hào.
Sau nhiều lần tìm kiếm tung tích thì La Cương đã biết cô gái đó trở thành vật bán đấu giá tại buổi đấu giá diễn ra vào ngày 15 tháng này.
" Băng Tâm nghe như vậy thì cười lạnh :
" Lại là gϊếŧ cả nhà người khác.
Chính vì sự ích kỷ này của ông ta đã khiến bao nhiêu người phải gia đình ly tán.
Còn nữa một kẻ chỉ biết ăn chơi như La Cương cũng biết yêu sao?
Phải rồi, nói với người đó chuẩn bị đi chị muốn ra tay trong buổi đấu giá đó.
"
Doãn Tuyết : " Vâng đại tỷ, em sẽ liên lạc ngay.
" Nói xong Doãn Tuyết như nhớ ra gì đó liền hỏi Băng Tâm :
" Đại tỷ à! Nãy ở dưới phòng khách ông nội nói ra tên Doãn Kỳ, ông nói ông đã biết hết.
Chị nhận lại ông rồi sao? "
Băng Tâm : " Phải.
Tối hôm qua chị đã nói cho ông biết rồi.
" Doãn Tuyết nghe vậy thì vui ra mặt.
" Thật sao đại tỷ, chúc mừng chị.
Vậy em cũng sẽ là cháu của ông đúng không? Em cũng có ông đúng không.
"
Băng Tâm : " Phải.
Em cũng là cháu của ông.
À quên nói với em một chuyện.
Hãy liên hệ với Doãn Kỳ bảo con bé đưa Trung bá qua đây.
Còn nữa đừng quên dặn nó nếu nghiên cứu thêm được thứ gì mới thì mang theo luôn sẽ dùng tới đấy ."
" Ok đại tỷ.
Vậy bây giờ em đi làm luôn.
"
Băng Tâm : " Tối hay làm, bây giờ xuống dưới nhà đã.
Mọi người cũng nên biết mặt chị rồi.
"
Ở dưới phòng khách Doãn cứ đứng ngồi không yên liên tục nhìn về phía cầu thang trông ngóng Băng Tâm
" Trình Lạc sao con bé còn chưa xuống nữa.
Nó làm gì trên đó lâu quá vậy.
" Trình Lạc bước tới dìu ông ngồi xử lí ghế nói
" Ông nội Doãn, ông đừng sốt ruột.
Băng Tâm cậu ấy còn đang bận chút chuyện bàn bạc với Tiểu Tuyết lát nữa sẽ xuống mà.
" Trình Lạc vừa dứt lời thì bóng dáng