Sau sau khi món ăn được lên hết Trịnh Nghiêm lới lên tiếng:
“Nam Cung Tổng, cảm ơn cậu đã bớt chút thời gian cho tôi, tôi xin kính cậu một ly”.
Vừa nói, ông ta cũng đã đưa ly rượu lên tỏ ý mời, nhưng anh vẫn ngồi đấy như bức tượng không hề lay động.
Thấy cha mình ngượng ngùng như vậy, Trịnh An Bảo mới tiến lên cầm ly rượu trên tay cha mình, nhìn anh bằng ánh mắt gợϊ ȶìиɦ cô ta cất giọng nhão nhoét :
“Nam Cung thiếu cảm ơn anh đã cho cha con em cơ hội gặp anh.
An Bảo kính anh một ly mong anh sau này chiếu cố Trịnh Thị Nhiều hơn…”
Sau khi nghe cô ta nói Hắc Ảnh và Bạch Ảnh đứng phía sau anh da gà da vịt thi nhau nổi lên, len lén nhìn về phía lão đại nhà mình mặt vẫn không đổi sắc hai người nhìn nhau lắc đầu nghĩ thầm ’ đúng là Lão đại có khác, sức chịu đựng vô cùng lớn ".
nghe ả nói như vậy anh cũng nhàn nhạt đáp lời :
“Trịnh tiểu thư khách sáo rồi”.
Nói xong anh đưa ánh mắt cao ngạo của mình hướng phía Trịnh Nghiêm.
“Trịnh Tổng, chuyện hợp tác mà ông đề nghị trước đó tôi có thể suy nghĩ lại với một điều kiện.”
Nghe anh nói như vậy lòng ông ta như mở cờ vội vàng lên tiếng :
“Nam Cung thiếu có gì cậu cứ nói”
“Tôi nghe nói tháng trước ông mới mua được một khu đất ở thành phố S, tôi muốn mua lại nó giá sẽ là giá trị của bản hợp đồng ký với Trịnh Thị sẽ tăng gấp 3 lần”.
Vừa nghe đến đây mắt ông ta liền trừng lớn tai chỉ còn nghe được ba từ cuối "gấp 3 lần.
Mảnh đất ở thành phố S ấy ông ta mua chỉ để xây dựng khu nghỉ dưỡng giá chỉ có 2,5 triệu đô, nhưng bản hợp đồng lần này có giá 10 triệu đô cao gấp mấy lần giá mà ông ta đã đề nghị 3 tháng trước, ông ta lập tức nói
“Nam Cung thiếu không thành vấn đề, nếu như cậu muốn tôi sẽ đưa cho cậu giấy tờ liên quan đến khu đất ấy ngay”.
Lãnh ngạo khẽ nhếch đôi môi mỏng " Nếu đã bàn xong vậy cha con hai người cứ từ từ ăn." Dứt lời bóng dáng cao lớn của anh liền đứng dậy đi thẳng, rất nhanh đã biến mấto ở cửa, Trịnh An Bảo vẫn nhìn chằm chằm cho đến khi anh khuất dạng,