Nghe lời trêu chọc của bạn tốt anh cũng chẳng để tâm hướng chiếc Sofa trước mặt mà đi tới thấy thái độ của anh như vậy Từ Viên Khang không giận mà cười.
“Có phải bị mình nói trúng tim đen rồi hay không? nói đúng nên không phản bác được gì?”
Lãnh Ngạo đưa tay tự rót chi mình một ly rượu, chất lỏng màu hổ phách được rót ra bàn tay mạnh mẽ nâng lên xoay đều, dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng chất lỏng ấy ngày càng sóng sánh, ngửa cổ một hơi đem chất lỏng trong ly rót hết vào trong cổ họng.
Tao nhã đem ly rượu đặt lại trên bàn ngả người tựa vào sofa đàng sau, dang hai tay ra tạo một tư thế vô cùng thoải mái.
Các cô gái trong phòng thấy anh như vậy thì không khỏi kích động mà nuốt nước miếng.
Anh bây giờ không giống như một tổng tài cao lãnh, cũng chả giống một lão đại ngoan tuyệt mà giống như một Plays Boy hơn.
“Viện Khang, cậu chắc khối rảnh tới nỗi từ Đức qua tới New York này tìm mình là để nói chuyện phiếm thôi nhỉ?” Nghe Lãnh Ngạo đưa ra câu hỏi Từ Viên Khang dần lộ ra nụ cười tươi, Cậu Vốn là Con Lai Trung Đức nên dáng người cao lớn, khôi ngô.
Nên khi cười rộ lên lại khiến bao cô gái phải đắm chìm.
" haha…Quả nhiên không có gì qua mắt được cậu"
Từ Viên Khang đưa mắt ra hiệu cho các cô gái rời khỏi phòng, sau khi họ rời khỏi Từ Viên Khang bày ra bộ mặt cún con nhỏ giọng năn nỉ:
“Ngạo, chỉ có cậu mới giúp được mình, cậu cứu mình với, mau tay cứu lấy anh bạn đẹp trai ngời ngợi này của cậu đi…”
Nhìn dáng vẻ và bộ mặt cún con của Từ Viên Khang, Lãnh Ngạo cảm cực kỳ chán ghét mà nói :
" Nói đi chứ đừng sử dụng bộ mặt đó với mình ".
“Ông nội bắt mình phải kết hôn.
Nhưng nếu như mình kết hôn thật thì những cô em xinh đẹp ngoài kia phải làm thế nào đây? Chắc chắn sẽ là khóc hết nước mắt đau lòng biết bao”
" Rồi Sao "
" Cậu phải giúp mình, Ngạo cậu cho mình tới Thiên Long ở tạm một thời gian đi, chờ khi mọi chuyện lắng xuống mình sẽ đi."
" Tùy cậu "
" Ây… Ngạo mình biết chỉ có cậu là tốt với mình thôi." Từ Viên Khang định nhảy bổ lên ôm lấy